Bệnh của Thái Tử Phi lại phát tác.
Đông cung vốn còn đang đắm chìm trong vui mừng lập tức lại thay đổi.
Nữ quan chưởng sự của Chương Hoa điện là Vân Sơ trông chừng cả một buổi tối, lúc rạng sáng mới xin cáo lui đi nghỉ ngơi.
Trời vẫn còn mờ tối, thế nhưng trên dưới Chương Hoa điện đèn đuốc sáng trưng. Thị vệ đang làm nhiệm vụ tăng thêm gấp đôi, mấy chục cung nhân như con thoi qua lại việc ai nấy làm, bận rộn nhưng không thấy bối rối, lại càng không nghe thấy một tiếng tạp âm. Còn có tất cả người có vai vế chức tước ở Đông cung, đều tự mình trấn thủ ở các nơi. Thấy Vân Sơ đi qua, đều vội vàng tiến lên chào Vân Sơ, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ dò xét sắc mặt Vân Sơ, trong nội tâm âm thầm suy đoán. Mà Vân Sơ, chỉ gặp một vài người quan trọng, mới hơi thả chậm dần bước chân, cho một ánh mắt.
Uy phong như vậy, đặt ở mấy tháng trước, Vân Sơ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Khi đó Vân Sơ, tự nhận mình là nữ quan chưởng sự vô dụng nhất trong hoàng cung này, không nói có thể giống như những chưởng sự khác có thể tìm cơ hội kiếm chác chút lợi ích, cho dù là đám cung nhân thủ hạ cũng không sai khiến nhiều được. Những người kia, không phải suy nghĩ trèo lên cành cây cao khác, thì cũng suy nghĩ trộm cướp đồ vật trong điện. Lá gan của Vân Sơ không lớn, miệng cũng vụng về, lại càng không thạo làm sao để quản lý thuộc hạ, chỉ có thể coi như không thấy, tự mình cố mà gánh vác mọi chuyện, chỉ cầu không thẹn với lương tâm mà thôi.
Ai có thể nghĩ tới, một khi gió giục mây vần, nương nương vô dụng của mình, lại vẫn có thể lật người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play