Phương Cẩm An hiện tại trong đầu có chút loạn.
Nàng nhớ lại tình cảnh lúc nãy: chuyện ngu xuẩn kích động như vậy, sao nàng lại làm được vậy, đúng là gặp quỷ rồi mà. . .
Thực tế khi nàng nhớ tới ánh mắt Lý Ức nhìn mình, giọng hắn giống như cầu xin, Phương Cẩm An chỉ mong có thể đụng đầu vào vách thùng xe bên cạnh.
Tạ Tụ nhìn ra nàng hối hận, nhỏ giọng chậm rãi khuyên nàng: “Về nhé, rồi nói chuyện đàng hoàng với Điện hạ, có được không? Bỏ đi như vậy sao mà được chứ? Vả lại đi chỗ nào đây?”
Phương Cẩm An lắc đầu: “Đi đến chỗ nào cũng được, ta hiện tại, không có cách nào đối mặt với hắn.”
Nghĩ đến Lý Ức lừa gạt nàng, nàng hiện tại không có cách nào để tha thứ cho hắn. Mặc dù trong lòng nàng cứ nói với mình, không thể quy tội việc nàng và Lý Mẫn tan vỡ cho Lý Ức, thế nhưng lại không khống chế được suy nghĩ trong đầu: nếu như ngay từ đầu Lý Mẫn nhận ra mình, như vậy có phải hắn cũng sẽ không thay đổi thành dáng vẻ như bây giờ hay không. Hắn không có nhận ra mình, vậy có phải là do Lý Ức động tay động chân hay không. . .
Phương Cẩm An chợt rùng mình một cái: không, không phải, Tiểu Ức không phải loại người như vậy. Hơn nữa, nghĩ lại chuyện này, năm ấy nàng tự tay viết thư cho Lý Mẫn, nói cho hắn biết thân phận của nàng, sau đó mới có những chuyện sau này. Lúc đó, Tiểu Ức vẫn chưa có tiếng tăm gì mà, sao có thể thâm nhập vào bên cạnh Lý Mẫn để ngáng chân được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play