Thật ra, Thiết Ngưu không muốn nhận nuôi một cô bé như vậy. Thứ nhất, Mãn Nguyệt vốn chưa hiểu chuyện, đến giờ còn trốn trong nhà không dám ló mặt ra. Thứ hai, cô bé này mới nửa lớn nửa nhỏ, nếu nhận về thì ít nhất cũng phải nuôi dăm bảy năm nữa. Nhà hắn đâu thiếu con, muốn thì tự sinh cũng được. Tự dưng rước về một đứa trẻ có ký ức riêng, khó hòa nhập, mà con cái trong nhà chưa chắc đã chấp nhận. Cuối cùng, nhà hắn cũng không thiếu tiền. Đợi Mãn Nguyệt lớn, hắn muốn để cậu tự chọn. Dù là ở trên núi hay dưới đồng bằng, chắc chắn cậu sẽ tìm được người mình thích. Thiết Ngưu chỉ mong con trai mình sau này hạnh phúc, giống như cuộc hôn nhân êm ấm của cha mẹ cậu vậy.
Mao tẩu cũng tự thấy đầu óc mình dường như u mê, như thể bị bỏ bùa vậy. Từ sau khi gặp chàng trai trẻ kia, ý định gả con gái vào núi cứ lớn dần. Hết lần này đến lần khác nhượng bộ, đến giờ không cần sính lễ, chỉ mong gả con gái đi, vậy mà nhà người ta vẫn không nhận. Nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Thiết Ngưu, bà càng thêm chắc chắn muốn giao con gái cho gia đình này.
“Thật lòng không giấu gì chú em.'' Mao tẩu thở dài: ''Nhà mẹ đẻ tôi giờ chẳng còn ai đáng tin cậy. Nếu tôi tái giá, cũng chỉ cưới được một người không rõ gốc gác, không biết tốt xấu ra sao, rồi phải làm mẹ kế cho con người ta. Tôi sinh Mao Niệm xong, sức khỏe đã tàn tạ, không thể sinh thêm con. Nếu đi bước nữa, cũng chỉ sống dựa vào sắc mặt nhà người ta mà ăn cơm, mang theo con gái thì cũng chỉ làm người hầu, chẳng được ai ưa. Đại sự cả đời của con bé lại phụ thuộc vào người ta, chi bằng bây giờ gả xa một chút, không vướng bận gì, chỉ cần nó sống tốt là được.”
Lời nói đã đến mức này, nếu Thiết Ngưu còn từ chối thì đúng là không biết điều, dễ khiến người ta oán trách. Nhưng thật sự, hắn không muốn nuôi con người khác, nhất là kiểu bị ép đặt như thế này. Con cái nhà mình còn yêu thương, chứ con người khác thì làm sao có đủ kiên nhẫn mà nuôi nấng, dỗ dành? Nếu phải nhận cô bé này, chi bằng thuyết phục luôn người mẹ đi theo, tự mình nuôi con trong núi. Cùng lắm thì cho ở "hang động trẻ mồ côi" trên núi, ít ra cũng có thể chăm sóc hai mẹ con bà đủ đầy, còn có thể vỗ béo lên.
"Thế này đi, Mao tẩu.''
Thiết Ngưu nói: ''Tôi nghe tẩu nói cũng có ý định tái giá, để tôi kể tẩu nghe tình hình trên núi chúng tôi. Trên núi có một cái hang động gọi là 'hang động trẻ mồ côi', dành cho những đứa trẻ mất cha, mẹ tái giá. Thức ăn và thịt đều do mọi người trong núi cùng cung cấp, tất cả cùng nhau nuôi lớn. Tẩu cũng thấy đấy, con trai tôi giờ còn chưa hiểu chuyện, nó là thằng ngốc, chẳng thể chấp nhận chuyện này được. Hay là thế này, tôi sẽ đưa con gái tẩu lên núi, cho con bé sống trong động trẻ mồ côi cùng với những đứa trẻ khác, lớn lên thích ai thì thành thân với người đó. Tôi sẽ làm người đứng đầu họ nhà ngoại, xem như trọn vẹn mối duyên tẩu nhờ tôi đưa con bé lên núi."
Thấy người phụ nữ đứng trước mặt cúi đầu suy nghĩ, Thiết Ngưu tiếp tục nói: “Trên núi chúng tôi còn nhiều đàn ông độc thân lắm, có người chưa từng cưới vợ, có người thì mất vợ. Tẩu đừng ngạc nhiên, phụ nữ trên núi thường sinh con trai nhiều nên phải xuống núi tìm vợ, nhưng không phải người nào cũng tìm được. Nếu tẩu đã có ý tái giá mà vẫn dám giao con gái mình cho chúng tôi, thì chi bằng tẩu cũng lên núi chung. Cứ thử sống xem sao, chưa cần lấy ai, chỉ cần dựng nhà ổn định trong núi cũng được. Nếu một năm không hợp, sang thu năm sau tẩu cùng chúng tôi xuống núi rồi hãy tái giá, thời gian một năm cũng không quá dài, tôi thấy tẩu cũng không gấp gáp gì mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT