Thiết Ngưu cười, đấm một cái vào vai người vừa nói: “Đừng nói linh tinh. Không phải con dâu nhà tôi đâu. Sau này cô bé lớn lên, biết đâu nó lại thích con trai, cháu trai hay cháu gọi cô của mấy người thì sao? Đến lúc đó phải nhớ cảm ơn tôi đấy.”
Cả đám cười ha hả, ai nấy đều vui vẻ: “Nếu thật sự được như vậy, ai may mắn cưới được cô bé đó nhất định phải mang lễ đến tạ ơn huynh.”
Kể từ đó, chẳng ai còn gán ghép Mãn Nguyệt với cô bé nữa. Thiết Ngưu cũng coi như chuyện này chưa từng xảy ra, miễn không ai nhắc trước mặt hắn.
Sáng sớm hôm sau, Mao tẩu đã dắt con gái đến, quyết định sẽ đưa con bé cùng nhau lên núi. Bà nhờ mấy người đàn ông rảnh rỗi giúp mang đồ, sau đó tính bán rẻ căn nhà và mảnh đất còn lại.
Thiết Ngưu nhìn bà, hỏi: “Mao tẩu, tẩu bán hết nhà cửa đất đai thế này, nếu sang năm lại xuống núi thì ở đâu?”
Người phụ nữ đi một vòng quanh nhà, rồi lắc đầu nói: “Những thứ không mang đi được, tôi với con chỉ là mẹ góa con côi, người đi rồi thì nhà đất cũng bị người ta chiếm. Ở lại thì đến người cũng có thể bị chiếm đoạt, chẳng thà bán rẻ đi. Năm nay mùa màng khó khăn, bán được chút nào hay chút đó. Tôi chỉ hy vọng cuộc sống trên núi đúng như lời chú em nói, nếu thế thì tôi bán rẻ thế này cũng không thiệt.”
Thiết Ngưu cầm lấy bọc đồ cuối cùng, cảm thấy nhà này nghèo thật sự. Thứ đáng giá nhất trong nhà là mấy công cụ lao động, nhưng cũng khó mang theo. Mao tẩu tính bán luôn cả những món này kèm theo nhà cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT