Mãn Nguyệt hoảng hốt lùi lại, vội vàng xua tay: ‘’Cháu không cần, nhà cháu có chó rồi, còn tốt hơn chó nhà thím.’’
Nói xong, cậu chợt nhận ra mình lỡ lời, bèn vội chữa: ‘’À... ý cháu là chó nhà thím cũng tốt, thím cứ giữ lại nuôi nhé.’’
Nói rồi, cậu lập tức xoay người chạy đi.
Người đàn bà nhìn bóng lưng cậu thiếu niên khuất dần, khẽ cười chua chát, tự lẩm bẩm:
“Nuôi chẳng nổi nữa rồi. Ngay cả mình còn không nuôi sống được, để lâu chó cũng bị người ta bắt trộm ăn thôi. Ông Trời thật không để con người ta sống yên mà, đời hèn mọn quá.”
Bà quay vào nhà, kéo cô con gái đang trốn trong góc ra ngoài. Đứa bé trạc mười tuổi, mặt mày xanh xao vàng vọt, dáng người gầy gò, tóc khô xơ. Nhưng nhìn kỹ, ngũ quan khá thanh tú, giữa đôi lông mày thấp thoáng nét giống mẹ.
Người đàn bà nắm chặt tay con gái, giọng vừa cay đắng vừa quyết liệt: “Niệm Niệm, mẹ tìm cho con một gia đình trên núi rồi. Ở đó đất rộng, thịt nhiều, lương thực không thiếu, không cần trông chờ vào mưa thuận gió hòa. Mẹ chồng tương lai của con còn biết thảo dược, con phải thông minh mà học lấy vài ba điều, có nghề trong tay mới giữ được mạng sống.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT