“Không thể nào! Nghe muội nói cứ như Trân Nương vẫn sẽ xuống núi nữa ấy. Nó đã tận tai nghe bọn người dưới núi dè bỉu dân trên này, lại chứng kiến chuyện của A Lệ – nhà có mẹ và anh trai mà vẫn bị mụ già độc ác đánh đến nát người. Vậy mà vẫn đâm đầu xuống núi, không chịu lấy người ở trên này sao?”
Thu Cúc cười. Đại tẩu miệng nói không quản chuyện của Trân Nương nữa, vậy mà nghe nàng bảo không xen vào, lại càng tỏ ra kích động.
“Đại tẩu à, tỷ nghĩ nhiều quá rồi. Nhìn phản ứng của tỷ thế này, rõ ràng là vẫn canh cánh chuyện đó trong lòng. Đoán chừng dạo này tỷ cũng nghĩ ngợi không ít đúng không?”
Đại tẩu cười ngượng vài tiếng, nói: “Chẳng phải tỷ lo nếu chúng ta mặc kệ nó, nó sẽ làm ra chuyện gì dại dột sao? Vì thế, tỷ mới suy nghĩ cẩn thận. Nhưng nghĩ kỹ rồi lại nghĩ xa hơn nữa.”
“Đừng nghĩ nhiều quá. Nó không phải người ngu dốt. Việc nó phải làm là tự suy xét. Tính cách nó cũng chẳng phải thứ chúng ta có thể thay đổi được. Từ giờ đến lúc nó gả đi vẫn còn nhiều năm, chuyện có thể thay đổi cũng không ít. Như lần này, nó dùng số bạc tích góp để mua vải, rõ ràng nó đã lung lay ý định xuống núi. Đợi đến khi nó lớn hẳn, suy nghĩ sẽ không còn cố chấp như bây giờ nữa.”
“Muội nói đúng. Năm nay nó đã biết mua vải, năm sau có thể sẽ mua trâm cài tóc. Chúng ta ở trên núi thoải mái tự do thế này, làm sao dưới núi có thể sánh bằng?”
Đại tẩu nói với vẻ đầy tự hào, nhưng rồi lại thở dài chán nản: “Thu Cúc này, muội nói xem, tại sao người dưới núi lại ăn nói thô lỗ, vừa bẩn vừa độc địa như thế? Tỷ thấy bọn đàn ông xuống núi cũng có làm chuyện gì khuất tất đâu. Chỉ là quần áo tóc tai bị sương ướt rồi dính chút bụi, người đổ mồ hôi thì hơi nặng mùi một chút thôi mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play