Trong vòng một tháng rưỡi ấy, Thu Cúc có vài lần đi giặt da thỏ và lông gà thì gặp mẹ của Trân Nương. Bà ta trông như một người phụ nữ thật thà và vụng về. Lúc cạo lớp thịt thối trên da thỏ, bà còn địu một đứa bé chưa biết đi trên lưng. Ai nhìn vào cũng sẽ không cho rằng bà là một người mẹ nhẫn tâm, chỉ thấy bà mệnh khổ. Mới hơn ba mươi mà trông giống như người ngoài bốn mươi, tóc tai rối bời, áo quần lấm lem chẳng rõ dính phải thứ gì. Nghe đâu ngoài Trân Nương ra, bà còn sinh thêm bốn đứa nữa, đúng là người giỏi sinh con. Thu Cúc nhớ đến tẩu tử của mình, người chẳng kiêng kỵ gì mà chỉ sinh có hai đứa thôi.
Vài ngày trước khi Thiết Ngưu xuống núi, Thu Cúc dặn hắn khi đi thì nhớ đưa Trân Nương theo, lúc ăn ngủ nhớ nhắc nhở, đừng để con bé lẻ loi.
Ngày hôm sau, đại tẩu ghé thăm và nháy mắt với Thu Cúc: “Này, hai ngày nữa tỷ có đi xuống núi đấy, muội có muốn nhờ tỷ mang gì xuống không?”
Thu Cúc nhớ ra đại tẩu định xuống núi mua quần đỏ, liền xua tay: “Em chẳng có gì cần nhờ đâu.”
“Chậc, thật là không biết nắm bắt cơ hội.”
Thấy đại tẩu định quay đi, Thu Cúc liền kéo tay nàng ấy lại: “Đại tẩu, em có chuyện này cần nhờ đến tỷ. Năm nay Trân Nương muốn xuống núi, tỷ nhớ để mắt đến con bé. Em cũng đã dặn Thiết Ngưu rồi. Nhưng đàn ông vốn thô lỗ. Chàng ấy chưa từng giao thiệp với con gái, sợ giữa đường lại quên mất thì khổ.”
“Con bé muốn xuống núi làm gì? Bán thảo dược à? Để tỷ mang giúp là được rồi, chứ con bé còn chưa cao đến ngang lưng tỷ, giữa đường kiệt sức thì ai cõng đây, trong khi ai cũng đã vác đồ nặng trên vai?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT