Thu Cúc cố tình ngừng lại một chút, quả nhiên cô bé có vẻ hơi lo lắng, lại hơi thất vọng. Nàng thở dài, quả là một đứa nhỏ có chính kiến, suy nghĩ bao năm đâu dễ gì thay đổi chỉ vì vài lời nói.
Thu Cúc tiếp lời: “Bọn họ đi về phải mất bốn năm ngày, đợi chuyến thứ hai xuống núi đổi lương thực sẽ cho con đi chung. Lúc đó Đại Khương, Đại Lạp và mấy thanh niên khác cũng xuống núi để kiếm vợ, trong gùi đồ cũng không nhiều. Khi con đi không nổi nữa thì sẽ có người trống tay cõng con. Đừng lo, có cả đại tẩu của thím đi chung, không phải chỉ có mỗi đàn ông đâu.”
Trân Nương có chút bối rối, cố nói vài câu cảm ơn. Nàng chỉ cần nhìn cũng biết con bé không quen ứng phó với những tình huống như thế này, nhận sự giúp đỡ dường như còn khiến con bé khó chịu hơn cả bị mắng, mãi mới nói xong một câu.
Thu Cúc ngắt lời: “Có gì đâu mà cảm ơn, chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau mà. Giống như mấy bác mấy chú gửi thịt, còn mấy cô mấy thím giặt giũ, khâu vá cho các cháu, thì thím cũng chỉ làm những gì mình có thể thôi.”
Thấy Thu Cúc chuẩn bị đi, Trân Nương lưỡng lự đi theo vài bước, Thu Cúc quay đầu lại hỏi: “Con còn chuyện gì nữa sao?”
“Thím… không nói cho ai biết chuyện của con chứ ạ?”
“Không đâu, chỉ có đại tẩu thím biết một chút thôi, vì thím nhờ bà ấy dẫn con đi dạo quanh làng dưới núi. Con yên tâm, bà ấy không có gì phải bận lòng về con đâu.” Thấy Trân Nương như trút được gánh nặng, Thu Cúc nghe tiếng bọn trẻ con, biết mình không cần nán lại thêm nữa: “Nếu mấy hôm nữa con có suy nghĩ gì thì cứ đến tìm thím. Trời sắp tối rồi, thím về nấu cơm đây, con cũng vào trong đi. Sắp tới không lên núi hái thảo dược nữa, nhớ lấy quần áo dày ra phơi cho bay mùi ẩm mốc nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT