Thấy Trân Nương có vẻ hoài nghi, Thu Cúc liền kể lại chuyện đời mình, câu chuyện mà trong thôn ai cũng biết: “Như thím đây này. Thím là người trốn khỏi cuộc hôn nhân ép buộc mà vào núi sâu lấy chồng. Mẹ thím mất sớm, cha thím lại cưới dì ghẻ, thím không những phải lo bếp núc trong nhà mà còn phải đi làm ở y quán, phụ giúp cha kiếm không ít bạc. Nhưng cuối cùng, cha thím vẫn đem số tiền đó cho con trai dì ghẻ học hành, còn hứa gả thím cho một lão già năm sáu chục tuổi. Thím không chịu nổi nên đã bỏ trốn. Để khỏi liên lụy đến họ hàng, cũng để cha không thể tìm ra, thím chọn lấy một người đàn ông trên núi mà thím chưa hề nghe đến.”
Nhìn cô bé có phần lay động, Thu Cúc xoa đầu nàng an ủi: “Con thấy đó, nhiều người cũng có hoàn cảnh giống con, đều không may mắn. Con có mẹ mà không có cha, thím có cha mà không có mẹ, sống chẳng khác nào không cha không mẹ. Nhưng chúng ta có sức khỏe, trí thông minh, biết suy nghĩ và hành động, như vậy là may mắn hơn bao người rồi. Mà nếu phụ nữ trong núi này ai cũng nghĩ như con, đều muốn xuống núi lấy chồng, thì chẳng phải đàn ông trên núi này sẽ lo lắng đến chết hay sao?”
Thấy cô bé nở nụ cười, Thu Cúc tiếp tục nói: “Con xem, đàn ông trong núi này quý con trai nhưng cũng thương con gái. Con cũng nói cha con là người yêu thương con nhất, đúng không? Nhưng dưới núi thì khác. Phụ nữ dưới đó, nếu lấy chồng vài năm mà chưa sinh con, sẽ bị mắng là gà mái không biết đẻ trứng. Nếu chỉ sinh con gái mà không sinh con trai, thì cha mẹ chồng cùng bà con họ hàng đều coi thường, dù có giỏi giang đến đâu cũng là người ngồi cuối mâm, bị chửi là đồ đoạn tử tuyệt tôn. Đàn ông trong nhà còn thẳng tay đánh mắng vợ.”
Thấy Trân Nương có vẻ bối rối, Thu Cúc liền trấn an: “Thím không phải không cho con xuống núi lấy chồng. Mùa thu này, con có thể đi theo các chú xuống núi, xem thử cuộc sống của những phụ nữ đã lấy chồng dưới đó như thế nào, nhìn xem ánh mắt của họ có coi khinh người trên núi như mình không. Con cũng nên xem các anh trai trên núi khi xuống đó ‘rước’ dâu là tình cảnh ra sao.”
Khi đưa nàng ấy về, Thu Cúc khuyên nhủ nàng ấy đừng lúc nào cũng mang bộ dạng nặng trĩu tâm tư. Những lúc rảnh rỗi có thể ngồi cùng đám phụ nữ mà hỏi mấy cô dâu mới rằng, ở nhà mẹ đẻ, mỗi năm họ được ăn thịt mấy lần, mỗi lần được mấy miếng.
Thấy Trân Nương bất ngờ trước câu “mấy miếng thịt” mà nàng nói, Thu Cúc quả quyết gật đầu.
Thu Cúc vốn không ủng hộ con gái trên núi một mình xuống núi lấy chồng. Phận người miền núi đã bị người ta khinh rẻ, nếu có lấy chồng xa thì dưới núi cũng chẳng có ai là người nhà mẹ đẻ. Chịu uất ức không biết tâm sự với ai, cực nhọc cũng không có anh em giúp đỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT