Thấy cô bé ngước lên nhìn mình không chút ngạc nhiên, Thu Cúc mỉm cười: “Con thấy không, con là đứa trẻ thông minh, là cô bé sáng suốt nhất ta từng gặp trong những năm qua. Thím muốn trò chuyện với con đã lâu nhưng chưa có dịp. Thím thấy con lúc nào cũng buồn bã, thím rất lo cho con. Các cô gái trẻ phải như những đóa hoa mùa xuân, tươi vui và tràn đầy sức sống, vậy mà con còn ít cười hơn cả bà nội Mãn Nguyệt. Con có tâm sự gì khó nói không? Con cứ nói ra, để thím giúp con phân tích. Thím là người lớn, có thể giúp con suy nghĩ kỹ hơn.”
Hai tay của Trân Nương đan vào nhau, không ngừng siết chặt, đầu cúi thấp, thậm chí còn không dám thốt nên lời.
Thu Cúc cũng không kỳ vọng cô bé sẽ mở lòng ngay, nàng vẫn kiên nhẫn tiếp tục: “Mấy năm trước thím đã để ý thấy con thích hái thảo dược. Thím thậm chí còn kể với Thiết Ngưu về một cô bé mồ côi rất thú vị trong động trẻ mồ côi, cứ như con thỏ vậy, hễ có động tĩnh là chạy mất. Thím muốn gọi cháu phụ hái thuốc mà chẳng bắt được. Sau này, khi hiểu biết về thảo dược của thím nhiều hơn, thím định truyền dạy cho mấy cô bé hoặc các thím các bác muốn lên núi hái thuốc để kiếm thêm thu nhập, người đầu tiên thím nghĩ đến là con, bởi thím biết con có hứng thú, lại siêng năng cần cù. Giờ thì con đã có tay nghề, có thể kiếm tiền, nhưng sao vẫn không thấy vui? Có ai ức hiếp hay đe dọa con không?”
"Không... không có." Trân Nương cúi đầu, giọng nghẹn ngào.
“Vậy là vì sao? Có phải con nhớ mẹ không?”
Thu Cúc biết cha mẹ Trân Nương đều là người vùng núi. Cha nàng ấy mất chưa đầy một tháng thì mẹ đã tái giá, sau đó sinh liền mấy đứa con, hiếm khi đến thăm Trân Nương. Ông bà nội của cô bé cũng đã qua đời từ lâu, các chú bác đều có con cái, không mấy quan tâm đến nàng ấy. Biết nàng ấy ở trong động trẻ mồ côi không thiếu ăn thiếu mặc, nên ai nấy cũng hờ hững, không đoái hoài gì đến. Trân Nương lại là người biết giữ thể diện, lòng tự tôn cao. Họ không để ý đến nàng ấy, nàng ấy cũng không chủ động tiếp cận. Trường hợp của nàng ấy không phải hiếm, trong đám trẻ mồ côi luôn có đôi ba đứa như thế.
Khi nhắc đến mẹ, Trân Nương bình thản nói: “Con không nhớ mẹ. Người trong vùng núi chẳng có nhiều, chỉ có một lối đi, ba ngày một lần con cũng gặp mẹ ngoài đường.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT