Chúc Quang chỉ vào con gà, nói: “Con gà này là do đại ca của con bắt được đấy.”
Thu Cúc mỉm cười: “Đúng đúng, gà do đại ca của con bắt là béo và ngon nhất.”
Buổi tối, gà mái được hầm với măng khô, cả thịt lẫn nước đều bị ăn sạch, chẳng còn gì cho chó. Cuối cùng chỉ còn cách đập hai quả trứng sống trộn với cơm cho chúng ăn.
Những ngày sau, hai đứa nhỏ cũng không muốn ra ngoài chơi nữa, chỉ chăm chăm muốn vào rừng nhặt trứng gà và bắt gà. Cha chúng không đi cũng được, nhưng không thể thiếu con chó. Điều này càng khiến Thiết Ngưu không muốn lên rừng, vì dần dần hắn chỉ còn làm người khuân đồ cho cả nhà.
Khi tuyết bắt đầu rơi, bốn người vừa từ trên núi xuống, Thiết Ngưu sốt ruột muốn bế hai đứa nhỏ chạy nhanh về nhà. Nhưng Mãn Nguyệt và Chúc Quang lại không chịu hợp tác, nhất quyết đòi tự mình chạy đuổi theo hai con chó. Thu Cúc đành kéo hai đứa lại, lấy miếng vải hút mồ hôi từ trong áo ra che miệng chúng, tránh cho chúng hít phải gió lạnh mà ho.
Đây là cách mà nàng nghĩ ra từ lần đầu tiên cả nhà lên núi. Sau một ngày đi lại trên núi với lớp áo dày, quần áo bên trong đều ướt đẫm mồ hôi mà không dám cởi ra. Thu Cúc bèn cắt những chiếc áo cũ của mình, khi nóng thì nhét vào trong áo để thấm mồ hôi, lúc xuống núi lại rút ra. Làm vậy, khi về đến nhà cũng không sợ mồ hôi lạnh đi mà cảm thấy rét.
Hai đứa nhỏ ngủ trên cái giường đất, nhưng đường thông hơi cho lò sưởi than vẫn chưa làm xong nên mùa đông này chúng vẫn ngủ chung với cha mẹ. Chúc Quang thường nằm ở cuối giường, nơi phía chân của anh trai. Cả hai đứa xài chung một chiếc chăn. Nhưng đôi khi chơi vui quá rồi làm nũng đòi ngủ với mẹ, khiến Thiết Ngưu bị đẩy sang ngủ với đứa con trai lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT