"Không nhớ rõ, có lẽ đúng là nhút nhát thật, có khi do không có cha mẹ." Thiết Ngưu quay đầu nhìn vợ: "Chẳng lẽ nó là "phù sa không chảy ra ruộng ngoài" mà nàng nói đến sao?"
Thu Cúc lườm hắn một cái, chuyện nói đùa thế mà hắn vẫn nhớ rõ. “Chàng nói bậy bạ gì vậy? Chàng tưởng con trai mình được nhiều người yêu quý lắm sao? Mấy cô bé kia quý giá lắm đấy.”
"À...." Thiết Ngưu thầm nghĩ, con trai hắn cũng quý giá lắm chứ.
Khi đến rừng núi, Thu Cúc và hai đứa con cầm gậy gỗ, lục lọi trong bụi cỏ, cúi người nhìn vào những bụi gai. Thấy được quả trứng nào là cả ba mừng rỡ như bắt được vàng. Thiết Ngưu thì chẳng hiểu nổi niềm vui của ba mẹ con, chỉ mang gùi đi theo sau, như một người gỗ nhận lấy trứng từ tay họ, còn đếm số lượng trứng. Nhìn hai đứa con trai chạy lệch hướng, hắn lại kéo chúng về.
Lừa nhỏ và béo béo theo họ một đoạn thì bắt đầu sốt ruột, chạy loanh quanh rồi lại quay về, đưa mõm chọc vào người Thiết Ngưu. Thấy hắn chẳng hiểu ý, chúng quay sang Mãn Nguyệt. Lừa nhỏ đụng mõm vào tay cậu, theo phản xạ, Mãn Nguyệt đưa tay ra nhận một quả trứng dính đầy nước dãi. Béo béo cũng không kém, nhả quả trứng trong miệng vào tay kia của cậu. Chúc Quang nhìn thấy liền giơ tay ra, nhưng béo béo lại cúi đầu cọ vào người cậu, làm cậu ngã nhào xuống đất.
Thu Cúc nhìn thấy Chúc Quang ngã mà chẳng thèm quan tâm, như không thấy gì. Nàng biết nếu nhấc cậu lên, cậu sẽ thấy tủi thân, có khi lại khóc. Thế nên nàng chỉ tiến tới, không tiếc lời khen ngợi hai con chó. Thiết Ngưu nghe mãi mà chỉ muốn bịt tai lại vì lời khen ngọt ngào đến phát ngấy. Tuy nhiên, hai đứa con trai lại vui vẻ tiếp nhận, Mãn Nguyệt còn vuốt ve lông chó mà khen "chó ngoan", ngay cả Chúc Quang cũng đứng dậy, chạy đến ôm lấy chó.
Có vẻ trong nhà chỉ có mỗi mình hắn là người tỉnh táo và đúng chất đàn ông thực thụ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT