Mãn Nguyệt lao vào nhưng không bắt được cha, cảm thấy tiếc nuối vì chưa chơi đã thì cha đã đầu hàng. Cậu bé đành ngồi phịch xuống giường, giúp mẹ gạt tóc đang dính trên mặt. Chúc Quang bước tới, định chui vào chăn để ngủ trong lòng mẹ, nhưng Mãn Nguyệt nhanh tay lấy gối nhỏ của em trai, chuyển xuống cuối giường để ngủ cạnh chân mẹ, đối mặt với cha.
Thu Cúc đoán rằng thằng bé chẳng nằm được bao lâu sẽ lại bò lên thôi, vì Mãn Nguyệt có thói quen chui đầu vào chăn khi ngủ. Quả nhiên, chưa yên được một lúc, cậu lại ngồi bật dậy: “Mẹ, sao chân mẹ cũng hôi vậy? Chỉ hôi ít hơn chân cha một chút thôi.”
Nụ cười trên mặt Thu Cúc chợt khựng lại, nàng phản bác: “Chân mẹ không hôi! Không tin con cứ ôm mà ngửi đi. Con ngửi thấy mùi hôi là do chân cha dính vào chăn đấy!”
Thiết Ngưu cố nhịn cười: “Đừng chối nữa. Cha hôi, mẹ hôi thì mới thành một gia đình chứ.”
Mãn Nguyệt liền hất chăn ra, cúi xuống ngửi chân mẹ. Sau khi ngửi kỹ, cậu bé liền nhận ra cha mình đang nói dối.
---
“Đi ngủ với cha con đi, giường của đệ đệ con đâu có hôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play