Sáng hôm sau, ngoại trừ Chúc Quang – đứa bé vẫn còn ngủ sau khi uống hai lần sữa đêm – ba người còn lại đều đã tỉnh. Thiết Ngưu cảm thấy muốn đi vệ sinh, nhưng chân hắn không thể xỏ vào đôi ủng. Thu Cúc đặt bó cỏ đã được đập mềm lên giường, bảo hắn đan một đôi dép cỏ lớn hơn đôi thường ngày.
Nàng đi nhóm lửa nấu ăn, còn Mãn Nguyệt thì dựa vào người cha, chăm chú nhìn hắn khéo léo đan dép cỏ. Khi cháo thịt nạc đã chín, Thu Cúc vớt trứng muối ra, rửa sạch, bóc vỏ rồi đặt vào bát. Nàng mang cháo, dưa muối và trứng muối vào trong hang.
Mãn Nguyệt và nàng ngồi ăn dưới bàn cạnh giường, còn Thiết Ngưu ngồi ăn trong chăn. Trên chăn được trải hai chiếc tã sạch của Chúc Quang để tránh làm đổ cháo lên, vì nếu bị bẩn, mùa đông này không dễ giặt được.
Sau bữa ăn, Thu Cúc chỉ kịp cho lừa nhỏ và béo béo ăn qua loa, chưa kịp rửa bát. Nàng cầm đôi dép cỏ mà Thiết Ngưu vừa đan, nhồi thêm lông cây bồ công anh vào trong, rồi khâu một đường quanh mép. Nàng bọc thêm một tấm da thỏ ra bên ngoài, để lông quay vào trong, sau đó dùng dây cỏ buộc lại. Như vậy khi ra ngoài đi vệ sinh sẽ không bị ướt dép, còn lúc vào lại trong hang thì chỉ cần tháo dây cỏ, để tấm da thỏ ở cửa là xong. Đôi dép cỏ nhồi lông êm ái giúp chân Thiết Ngưu không bị ngứa rát vì gai cỏ.
Chân của Thiết Ngưu đang bị sưng, Thu Cúc lo sợ hắn ngồi lâu sẽ đứng dậy không nổi, thậm chí có nguy cơ ngã xuống hố phân thì phiền toái to. Để đề phòng chuyện này, nàng đem chiếc ghế gỗ rộng mà nàng đã làm rỗng mặt ghế khi còn mang thai, đặt nó vào trong nhà vệ sinh. Thu Cúc còn mang theo cả thùng đựng nước tiểu, để Thiết Ngưu ngồi trên ghế mà đi vệ sinh. Mặc dù mặt hắn xám xịt, đầy vẻ phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước cơn đau của đôi chân sưng tấy.
Những ngày Thiết Ngưu dưỡng bệnh chính là khoảng thời gian vất vả nhất đối với Thu Cúc trong mùa đông này. Nàng phải làm hết việc nhà: rửa bát, nấu cơm, giặt tã, lại còn phải xúc tuyết. May mắn là Chúc Quang có cha và anh trai dỗ dành, nàng chỉ cần cho con bú, thỉnh thoảng xuất hiện để con biết mẹ vẫn còn ở đó, không bỏ đi. Nhưng dẫu vậy, nàng vẫn kiệt sức, chỉ có lúc nhóm lửa mới được ngồi nghỉ đôi chút.
Mãi đến nửa tháng sau, bệnh của Thiết Ngưu mới thật sự khỏi hẳn. Hắn bắt đầu thấy đói và thèm đủ loại thịt, chân cũng đã hết sưng và có thể đi lại bình thường. Dù vậy, mỗi đêm Thu Cúc vẫn nấu nước thuốc để hắn ngâm chân, rửa mặt và rửa tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play