Nếu như không phải Ngụy Kiến nói cho anh biết là bây giờ Tiểu Bạch đã bắt đầu đánh bạc thì anh cũng không biết.
Hà Hạ cau mày: “Đánh bạc thì sẽ nghiện, vừa bắt đầu đánh thì từ nay về sau coi như không rút ra được nữa.”
“Ngụy Kiến và anh đều nghĩ như vậy, cho nên Ngụy Kiến mới quyết định chia lợi nhuận. Mấy tháng nay đơn đặt hàng ở xưởng của cậu ấy không ít, cậu ấy nói với anh là tính ước chừng thì đại khái xc được khoảng hai vạn, đến lúc đó căn cứ vào tiền vốn góp vào mà chia tiền, anh có thể được chia một vạn.” Lục Chinh Năng hoàn toàn không biết tính toán gì cả, vì vậy bản thân cũng tỉnh tỉnh mê mê, vẫn là Ngụy Kiến nói cho anh biết con số này.
“Ừ.” Hà Hạ hỏi Lục Chinh Năng: “Anh định tiêu số tiền này thế nào?”
Lục Chinh Năng suy nghĩ một lúc, nói: “Hầu Tử mua đất xây nhà ở huyện thành vào năm trước, cậu ấy xây nhà một tầng, có bốn phòng ngủ một phòng khách, tính luôn tiền sửa sang và mua đồ dùng trong nhà, tổng cộng tốn năm nghìn, chờ chia tiền thì chúng ta cũng mua một miếng đất xây nhà nhé?”
Bây giờ mới là năm tám ba, hiện tại ngành bất động sản còn chưa tăng giá, Hà Hạ và Lục Chinh Năng đều không tính trở về thôn Lục Gia nữa, cơ hội phát triển ở trấn trên trong tương lai cũng không quá lớn, vì vậy Hà Hạ chưa từng nghĩ tới muốn chân chính an cư ở trấn trên này.
Nhưng huyện thành thì lại không giống vậy. Trong huyện thành có trạm xe lửa, về sau ở huyện thành bé nhỏ này sẽ còn có tàu siêu tốc, mặc dù không phát triển bằng thành phố, nhưng cũng không tồi, hơn nữa bất luận ở thời điểm nào thì nhà cũng đều có thể tăng giá trị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play