Hà Hoằng Nghĩa bày hàng ra, Vương Hải Phương treo quần áo mình đã phân loại ở nhà lên sào trúc, còn chưa bày xong thì đã có người bu lại: “Đồng chí, quần áo này của mấy người bán thế nào?”
Hà Hạ và Lục Chinh Năng cũng treo quần áo lên giúp, Vương Hải Phương là bà chủ, tối qua chị ấy và Hà Hoằng Nghĩa đã thảo luận hơn nửa đem, bọn họ đã thương lượng xong là quần áo nào bán giá tiền nào.
Chị ấy nhìn sang hướng người hỏi, nói: “Đồng chí, một bộ quần áo này ba đồng, đây là quần áo của nhà máy quốc doanh bên mấy tỉnh phía Đông, chất lượng và gia công đều vô cùng tốt.”
Người hỏi quả thật là muốn mua quần áo, bà ấy nhìn trúng một cái áo sơ mi màu vàng nhạt, bà ấy cũng đã từng tuổi này thì cũng kia mặc được cái áo sơ mi kia, nhưng con gái bà ấy thì đang trong độ tuổi xuân thì, qua hai ngày nữa còn phải đi xem mắt, mặc một cái áo sáng rỡ như vậy thì lại vô cùng thích hợp. Ba đồng nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nếu như các bà ấy muốn thì mua một cuộn vải giống vậy rồi mang cho thợ may làm cũng xấp xỉ bằng số tiền này, nhưng ba đồng lại làm cho bà ấy không nỡ: “Đồng chí, có thể bớt chút ít nữa được không? Hai đồng rưỡi nhé?”
“Hai đồng rưỡi thì không được, nếu như đồng chí thật lòng muốn mua, vậy thì hai đồng tám, chất vải và gia công đều là tốt nhất, bác mang về nhà bất luận là phối với quần hay váy thì cũng đều đẹp cả.” Vương Hải Phương nói.
Đồng chí kia vẫn kiên trì mua hai đồng rưỡi, sau một phen trả giá thì cái áo sơ mi này được mua với giá hai đồng sáu hào năm. Trong chốc lát mới bày hàng đã có một khởi đầu thuận lợi, mấy người Hà Hạ đều rất vui vẻ.
Chỉ chốc lát sau, càng ngày càng nhiều người tới chợ, người tới chỗ Vương Hải Phương mua quần áo cũng ngày càng nhiều. Bây giờ nhà nào cũng tích cóp được không ít tiền. Trong thời kỳ tem phiếu, bọn họ có tiền nhưng không có phiếu thì cũng chẳng mua được cái gì, vì vậy đã tạo thành việc thiếu thốn đủ thứ, giống như là quần áo, trước kia không có phiếu vải, mỗi người một năm cũng chẳng được mặc hai bộ mới, nhưng bây giờ vải lưu thông trên thị trường vẫn rất đắt, chưa kể tới việc giá may một bộ quần áo hoàn chỉnh không rẻ, mà ngoại trừ Cung Tiêu Xã và cao ốc bách hóa thì không nơi nào ở bên ngoài bán cả. Bây giờ thật vất vả mới có một hộ cá thể bán quần áo ở bên ngoài, mọi người cũng muốn mua hai bộ về nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT