Buổi tối lúc ăn cơm, Hà Hạ múc ra một muỗng ăn, vị thịt trong tương ăn với cơm khá rõ, vị cũng được, tàu xì hơi mặn, ớt rất cay, mặn thơm cay nóng, dùng để ăn với cơm thì còn gì bằng nữa.
Có cái loại tương này, Lục Chinh Năng cảm thấy những ngày sau này của mình ở trên đoàn xe đã không còn gian nan nữa.
Khi cả nhà đang ăn cơm tối, có người gõ cửa nhà Hà Hạ, Lục Chinh Năng đứng dậy đi ra, người tới ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ. Anh ấy nhìn thoáng qua sân nhà Hà Hạ rồi lễ phép hỏi Lục Chinh Năng: “Chào đồng chí, xin hỏi nhà anh là tiệm bán bánh báo ở trạm xe phải không?”
Lục Chinh Năng đứng chặn ở cửa và rất lễ phép hỏi: “Vâng, xin hỏi ngài là?”
Người đàn ông trung niên nở nụ cười: “Xin chào, tôi là giáo viên trường trung học ở thị trấn, là thế này, bây giờ trường học chúng tôi đang cải cách. Chúng tôi nghe nói nhà anh bán bánh bao màn thầu nên muốn hỏi có thể đặt một ít ở nhà anh có được không.”
Đôi mắt Lục Chinh Năng trở nên sáng rỡ, bánh bao nhà họ đó giờ đều chỉ bán lẻ thôi, mặc dù cũng kiếm được tiền nhưng số lượng bánh bao mỗi ngày bán ra đều có giới hạn, nếu như có thể bán cho trường học thì khác.
Học sinh trong trường nhiều nên số lượng cũng rất nhiều, có thể số tiền lợi nhuận không cao như bán lẻ nhưng lại có tính ổn định cao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play