Cảnh Việt đã thay giày xong và đứng thẳng lưng nhìn cậu, "Sao thể? Đôi dép này mới mua, chưa ai mang qua."
Quý Hồi khô khan đáp: "Tôi không muốn thay dép, tôi có thể lau sạch để giày không? Nếu làm bẩn sàn, tôi cũng có thể lau sạch sẽ."
"Tùy cậu." Cảnh Việt vứt lại hai từ rồi vừa cởi áo khoác vừa bước vào trong.
Quý Hồi đứng ở lối vào một lúc, rồi đi vào phòng tắm gần nhất, tìm một cây chổi để lau sạch phần đế giày, sau đó lấy khăn lau sàn để lau sạch dấu chân. Làm xong tất cả, cậu đứng thẳng dậy, nhìn vào gương và gặp ánh mắt của Cảnh Việt ngoài cửa.
Cảnh Việt nói: "Tôi đi tắm."
Quý Hồi vội vàng chạy ra ngoài. "Cậu ngủ ở phòng này, quần áo thay ở tủ gần cửa, thay hay không tùy cậu, nhưng không được mang giày lên giường, tôi đi tắm trước." Nói xong, cửa phòng tắm bị Cảnh Việt đóng lại, thậm chí Quý Hồi còn nghe thấy tiếng khóa cửa.
Cậu đứng ở cửa một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng nước rơi tí tách từ trong phòng tắm, mới vội vã chạy vào phòng mà Cảnh Việt đã chỉ.
Trên tủ có một bộ pyjama màu xanh đậm bằng vải cotton. Quý Hồi mở ra nhìn, bộ đồ rất lớn, chắc chắn là vừa với kích cỡ của Cảnh Việt. Cậu xoa nhẹ cổ áo rồi ngửi thử, mùi chanh tươi mát thoang thoảng quanh mũi.
Cậu hơi thất vọng, có lẽ trên bộ đồ này có tin tức tố của Cảnh Việt, nhưng cậu lại không hề ngửi thấy mùi rượu đỏ đặc trưng.
Cảnh Việt tắm khá nhanh, chỉ mười phút sau, Quý Hồi đã nghe thấy tiếng khóa cửa được vặn mở.
Cảnh Việt lau tóc bước ra đã nhìn thấy Quý Hồi đang ôm bộ đồ ngủ, anh đột ngột nói một câu: "Phòng tắm chính bị hỏng vòi sen, chưa thay mới."
Y anh là không cố tình muốn Quý Hồi sử dụng chung phòng tắm với mình.
Nhưng đối với Quý Hồi, lời giải thích này có vẻ thừa thãi.
Đây là nhà của Cảnh Việt, anh muốn sử dụng phòng tắm nào chẳng được.
Cảnh Việt cũng nhận ra mình vừa làm một việc không sáng suốt, sắc mặt anh trở nên căng thẳng, không nói thêm gì nữa mà quay người bước vào phòng.
Quý Hồi vội vàng ôm bộ đồ ngủ vào phòng tắm.
Nước nóng vừa tắt không lâu, bên trong mờ mịt hơi nước. Quý Hồi bước đến trước gương, lau một chỗ mờ mờ để có thể nhìn thấy khuôn mặt mình.
Cậu nắm lấy một góc của miếng dán, nhẹ nhàng tháo ra, đã dán được vài tiếng, phần sau gáy đã bị dính chặt và đỏ lên.
Cậu cúi người xuống, vốc một chút nước lạnh vào tay, xoa nhẹ lên vết thương, khi chạm vào vết sẹo, cậu dừng lại, động tác trở nên chậm rãi.
Không còn miếng dán che chắn, những vết thương cũ lộ ra. Quý Hồi không thể nhìn thấy, nhưng cậu đã từng nhiều lần dùng điện thoại chụp lại chúng và mỗi lần như thế lại không thể kiểm soát bản thân mà nhớ lại cái đêm đó.
"...Được rồi, tôi còn không biết cậu sao?" Cảnh Việt đeo tai nghe, giọng nói lớn của Trình Tư Kỳ từ đầu dây bên kia lọt ra ngoài.
"Cả đêm mắt cứ như bị lệch đi, có phải trong lòng bảo mình đừng nhìn thì lại càng nhìn về phía đó không? Nói là sẽ đi, nhưng vừa thấy mưa lớn lại lập tức quay lại khách sạn, cậu lừa được người khác, nhưng không lừa được tôi."
Cảnh Việt vẫn còn đang tự trách về hành động ngớ ngẩn vừa rồi, nhíu mày khó chịu, “Đừng xen vào chuyện của tôi.”
“Chuyện này tôi thực sự phải xen vào.” Trình Tư Kỳ đang bận rộn đắp quần áo của vợ mình trên giường, một hồi lâu sau mới lại cầm điện thoại lên.
“Cảnh Việt, cái cảm giác khó chịu lúc đó tôi không hề bỏ sót, đừng có lằng nhằng nữa, đưa ra quyết định đi, nếu muốn làm hoà, tôi sẽ giúp cậu, thấy sao?”
“Làm hoà?” Cảnh Việt đáp lại như thể vừa nghe một câu chuyện cười, “Cậu có thể làm hoà với người đã đâm cậu một dao sao?”
Trình Tư Kỳ không để ý phép ẩn dụ của Cảnh Việt, “Chuyện này không giống, nếu người đâm tôi một dao, tôi hoặc là quên đi sau vài năm, hoặc là đâm lại, nếu cậu làm được cả hai chuyện đó, thì tôi đâu cần quan tâm đến cậu nữa?”
Lời của Trình Tư Kỳ khiến Cảnh Việt nhói đau, không chút do dự cúp máy, tay với những khớp xương rõ rệt cởi tai nghe ra và ném mạnh xuống bàn.
“Rầm!”
Trong phòng tắm vang lên một tiếng động lớn, Cảnh Việt dừng lại, bước đến gõ cửa.
“Không sao đâu! Không có gì hư hại!” Quý Hồi ngồi trên sàn, tim đập loạn xạ nhìn chiếc lọ thuỷ tinh trong tay.
Cậu đã tháo chân giả xuống, người thấp đi một chút, đành phải ngồi trên một chiếc ghế nhựa để tắm. Khi với tay lấy dầu gội, cậu trượt chân, ngã khỏi ghế. May mà chai dầu gội không bị vỡ.
Quý Hồi liếc nhìn bóng dáng cao lớn bên ngoài cửa, một lần nữa đảm bảo: “Thật sự không có hư hại gì đâu, nếu có, tôi sẽ bồi thường, anh yên tâm.”
Vừa dứt lời, người bên ngoài quay lưng đi.
Quý Hồi đau đớn bò dậy, chỉ vội vàng xối qua vài dòng nước rồi tắt vòi sen, lau khô chân, ngồi bên cửa mặc lại chân giả.
Cả hai chân dưới của cậu bị cắt từ đoạn bắp chân, mặt cắt không đều, nên khi phẫu thuật, bác sĩ đã phải cắt thêm một đoạn ở phía trên. Điều này khiến vị trí tiếp nhận của chân giả phải đặt ở gần đầu gối.
Thời gian đầu khi bắt đầu mang chân giả, Quý Hồi giống như một đứa trẻ học đi, liên tục ngã lộn nhào. Sau khi bị ngã rất nhiều lần, cậu mới dần điều chỉnh và bắt đầu đi lại được một cách tự nhiên, như một người bình thường.
Quý Hồi cố định chân giả xong, lau dọn phòng tắm một lượt, lại dán một miếng cách ly mới, thay đôi giày thể thao của mình rồi mới dám bước ra ngoài.
Cảnh Việt đang đứng trước tủ lạnh tìm đồ uống, nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay sang nhìn Quý Hồi.
Quý Hồi mặc chiếc áo ngủ cũ của anh, bộ đồ rộng thùng thình làm thân hình càng thêm gầy yếu, mái tóc ẩm ướt rũ xuống trán, điểm duy nhất không ăn khớp chính là đôi giày thể thao trên chân.
Thực ra Quý Hồi không sở hữu vẻ ngoài khiến người ta trầm trồ, khuôn mặt của cậu thậm chí còn không đẹp bằng Cảnh Việt, nhưng cậu có một vẻ thanh thoát đến lạ, làn da trắng lạnh, đôi mắt sáng ngời, chiếc mụn ruồi nhỏ mọc ở bên phải đầu mũi.
Có một câu nói rằng, mỗi nốt ruồi trên cơ thể con người đều là một dấu hiệu, nhắc nhở người khác rằng: Hãy hôn vào đây.
Cảnh Việt luôn làm theo điều đó.
Quý Hồi gật đầu về phía anh, “Tôi về phòng đây, cảm ơn anh Cảnh, chúc anh ngủ ngon.”