“...Nhân dịp hôm nay mọi người đều có mặt để chúc mừng sinh nhật lần thứ sáu mươi của giáo sư Đường Thất Lễ!”
Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm từ sảnh mở, Quý Hồi vội vàng dán miếng che tuyến thể lên sau gáy nên bị lệch vài centimet.
Cậu soi gương, vén tóc dài ngang vai lên, xác nhận không có gì lộ ra ngoài, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ sáu mươi của giáo sư danh dự Đường Thất Lễ, thuộc trường đại học Chu Thành. Buổi tiệc được trường tổ chức và hàng ngàn thư mời đã được gửi đi.
Lúc nhận được email, máy bay của Quý Hồi vừa chuẩn bị cất cánh.
Nền màu xanh nhạt hiển thị tên được máy tự động tạo ra, Quý Hồi ngẩn ngơ nhìn màn hình một lúc lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng tiếp viên hàng không liên tục nhắc nhở, anh mới gấp điện thoại lại.
Tin nhắn email đó bị lẫn trong một đống thư rác chưa đọc, cho đến khoảng một giờ trước, khi Quý Hồi mở hợp đồng điện tử do chủ nhà gửi, cậu mới nhìn thấy nó.
Quý Hồi đến muộn, khi đến nơi mới phát hiện quên dán miếng che tuyến thể, nên phải chạy vội ra hiệu thuốc mua hộp lớn nhất, che kín sau gáy rồi mới dám vào cửa.
“Xin lỗi.”
Cậu cúi người len lỏi qua hàng ghế, liên tục xin lỗi vì chắn tầm nhìn của người khác, trong khi ánh mắt thận trọng liếc ra xa để tìm chỗ ngồi còn trống.
“Bà Đường đã có những đóng góp to lớn trong nghiên cứu tuyến thể của omega và năm nay cũng là kỷ niệm bảy năm thành lập dự án “Nghiên cứu Tuyến Thể Điển Hình...”
Nghe thấy bốn chữ “Tuyến Thể Điển Hình”, bước chân của Quý Hồi bỗng khựng lại.
“...Điều đáng mừng là dự án này trong năm nay đã có bước đột phá và được xếp vào danh sách mười dự án cột mốc quan trọng.”
Chưa đến một giây, Quý Hồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Sự dao động nhỏ này không phải vì dự án mà cậu từng tham gia giờ đây trở nên rực rỡ, mà là do một cái tên trong danh sách. Cái tên mà Quý Hồi không dám nhắc đến và chắc hẳn người kia cũng không muốn cậu nhắc lại.
Người dẫn chương trình vẫn thao thao bất tuyệt, mỗi khi đến cuối câu đều im lặng một lúc, đúng lúc đó tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên trong hội trường.
Quý Hồi bước đi những bước nhỏ, người cậu mảnh như một tờ giấy, nhưng lại mặc chiếc quần bò rộng thùng thình, kết hợp với áo hoodie xanh có in hình nhân vật hoạt hình, khiến cậu trở nên lạc lõng giữa một đám đông toàn những người mặc vest lịch lãm.
Cậu bước đi cực kỳ cẩn thận, nhưng càng sợ điều gì thì điều đó càng xảy ra. Chiếc chân giả vừa được bảo dưỡng hôm qua lại “đùa” với cậu đúng lúc này. Đôi chân đang di chuyển thì bỗng dưng khựng lại, cơ thể Quý Hồi loạng choạng, mất thăng bằng và ngã chúi về phía trước.
“Ê, đỡ một cái đi!”
Không biết ai đó tốt bụng kêu lên.
Quý Hồi vung tay trong không trung, cố gắng tự cứu mình nhưng không nắm được thứ gì có thể giúp giữ thăng bằng.
Ngay khi cậu sắp quỳ xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy tay áo cậu, kéo lên khỏi mặt đất.
Lúc nhận ra, Quý Hồi đã ngồi lên đùi của người vừa giúp mình.
“Cảm ơn! Xin lỗi! Thật ngại quá!” Quý Hồi luống cuống, không thích làm phiền người khác, lắp bắp nói nhiều lời cảm ơn và xin lỗi.
Ngay cả trong tình huống này, cậu cũng thà rằng ngã rồi tự mình đứng dậy, chứ không muốn kết thúc bằng việc ngồi trên đùi người khác trong tình cảnh xấu hổ này.
Quý Hồi biết rõ rằng điều đó rất bất lịch sự, cậu vội vã đứng dậy. Nhưng chân phải của cậu bước xuống một cách hoảng loạn, lại không biết rằng mình đã đạp lên thứ gì đó và trượt chân.
Chiếc chân giả không thể cảm nhận bề mặt hay truyền tải cảm giác, nên Quý Hồi đoán rằng mình đã giẫm lên chân của ai đó.
“Xin lỗi!” Quý Hồi giật mình, vội vàng xin lỗi và quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.
Lời nói của cậu đột ngột bị cắt ngang.
Người mà cậu vừa cố gắng nhắc nhở bản thân không được nghĩ đến, người mà ngay cả tên cậu cũng không dám gọi, lại đang ở ngay phía sau cậu.
Quý Hồi có phản ứng dữ dội, cậu vội vàng đứng thẳng dậy nhờ vào sức kéo từ chiếc khăn trải bàn thêu hình tinh xảo.
Sự giật mạnh đó khiến chiếc ly cao gần nhất trên bàn nghiêng ngả, lắc lư trên mép bàn.
“Ôi chao! Hình như là cậu ấy nhỉ?”
Tiếng người vừa kêu đỡ lấy cậu lại vang lên, mặc dù đã cố nói nhỏ nhưng cả bàn ai cũng nghe rõ mồn một.
“Không phải... đông người như vậy mà lại để cho Cảnh Việt đỡ? Thật ngại quá!”
Quả là ngại thật, Quý Hồi nghĩ thầm.
Ngã trước mặt mọi người cũng không có gì, nhưng ngã vào lòng bạn trai cũ, lại ngồi lên đùi bạn trai cũ, mới là tình huống ngại ngùng nhất.
Trong hội trường có hàng trăm người, tại sao lại đến ngay trước mặt của Cảnh Việt chứ?
Mà dường như Cảnh Việt không cảm thấy sự ngượng ngùng này, ánh mắt anh lạnh nhạt lướt qua miếng dán che tuyến thể sau cổ của Quý Hồi, rồi từ từ di chuyển lên khuôn mặt của cậu.
“Đây là ai vậy?”
“Anh mất trí nhớ rồi à? Trước đây Cảnh Việt từng tìm cậu đàn em này mà.”
“Đàn em sao? Khoá nào vậy? Tôi thấy Cảnh Việt cũng chẳng thân thiết gì với cậu ta.”
Vì mấy lời bàn tán không chút kiêng dè từ bên cạnh, Quý Hồi càng thêm lúng túng. Cậu suy nghĩ một lát, trước tiên giúp Cảnh Việt dựng lại chiếc ly thủy tinh cao, sau đó bất đắc dĩ chào hỏi trước ánh nhìn của mọi người ở bàn tiệc.
“Anh Cảnh! Lâu rồi không gặp, dạo này anh sống thế nào?”
Cảnh Việt nhếch miệng cười: “Không tốt lắm, hai bài SCI đổi lấy một năm làm người tình, từ khi cậu đi, tôi chưa gặp lại may mắn như thế nữa.”
Sắc mặt Quý Hồi trắng bệch.
Cậu chưa từng nghĩ rằng, sự nhục nhã này lại đến từ chính Cảnh Việt.
Cái danh xưng đó như một dây leo, cành lá ngạo nghễ chui vào trong l*иg ngực cậu, quấn chặt lấy trái tim vốn đã yếu ớt, từng chút từng chút siết lại.