Quý Hồi cố nén hơi thở để cảm nhận, cũng không quá đau đớn, chỉ có chút tê buốt mà thôi.
Cảnh Việt chẳng hề để tâm việc nói từ “người tình” trước mặt mọi người sẽ khiến Quý Hồi khó xử, anh cứ tự nhiên nói tiếp: “Ít nhất thì cũng phải đòi tôi năm bài.”
Không khí bàn tiệc trở nên im lặng, người vừa nói rằng họ không thân thiết cuối cùng cũng nhớ ra Quý Hồi là ai.
Năm đó Quý Hồi quá nổi tiếng, hầu như cả trường đều biết, cậu bám riết lấy Cảnh Việt, chỉ để kiếm được vài bài SCI và luận văn tốt nghiệp từ anh. Một khi đã đạt được mục đích, cậu nhanh chóng đá Cảnh Việt để bay sang Úc.
Từ nhỏ Cảnh Việt đã là con cưng, lại bị một omega ra ngoài “bán mình” đùa bỡn tình cảm. Điều này khiến mỗi lần nghe thấy tên Quý Hồi anh đều ghét đến mức nhíu mày trong suốt nhiều năm.
“Còn chuyện gì nữa không?” Cảnh Việt hỏi, “Nếu không có, làm ơn tránh đường, cậu đang cản tôi đấy.”
Quý Hồi bặm môi lắc đầu, rồi vội vã quay lưng lại, chạy đi với một dáng vẻ kỳ quặc, tìm đại một chỗ trống để ngồi xuống.
May mắn là không có quá nhiều người chú ý đến sự cố này. Quý Hồi ngồi ổn định, tay phải luồn xuống dưới khăn trải bàn, kín đáo điều chỉnh lại vị trí của chân giả.
“Sau đây, xin mời đại diện sinh viên xuất sắc, đồng thời cũng là giáo sư trẻ tuổi nhất của Viện Khoa học Đời sống Đại học Chu Đại – giáo sư Cảnh Việt, lên phát biểu!”
Quý Hồi giật mình, bàn tay đang nắm chặt quần khẽ run lên.
Không những trở về nước, Cảnh Việt còn đến làm việc tại Đại học Chu Đại.
Liếc mắt về phía bên trái, Quý Hồi thấy Cảnh Việt đang đứng dậy, trong lúc một tay cài cúc áo vest, đôi chân thon dài vững chắc đã bước vài bước lên sân khấu.
Giọng nói trầm ấm và cuốn hút từ micro vang lên có phần méo mó, nhưng Quý Hồi nghe vào tai, tâm trí lại dần trôi về quá khứ.
Lần đầu gặp Cảnh Việt, cũng trong hoàn cảnh tương tự thế này.
Đó là tiết thực hành đầu tiên của đại học, Quý Hồi lúc đó đang bận tâm vì tiền sinh hoạt phí mỗi tháng chỉ có năm trăm tệ. Đúng lúc ấy, Cảnh Việt trong chiếc áo blouse trắng đi nhầm vào phòng học, bị giáo sư Đường gọi lên bục phát biểu vài câu.
Cảnh Việt đúng là xuất sắc, mọi phương diện đều hoàn hảo.
Khi anh nói chuyện trước mặt mấy chục học sinh, anh rất tự tin, giọng khàn nhưng dễ nghe, làn da trắng, ngũ quan rất xuất chúng, mắt một mí chớp một lần còn chậm hơn người thường, đuôi mắt dài mảnh quanh năm ửng đỏ.
Quý Hồi nghe thấy người bên cạnh đang thảo luận về mùi hương của pheromone của Cảnh Việt.
“Tôi cảm thấy chắc chắn là mùi thanh mát! Cả người đàn anh Cảnh đều lạnh lùng mà!”
“Chưa chắc, có khi là kiểu quyến rũ ngầm, bình thường trông lạnh nhạt, nhưng khi lên giường có thể làm bạn kiệt sức, loại người như thế chắc pheromone có mùi giống hoa hồng, đầy đam mê và mãnh liệt.”
Sau này, Quý Hồi mới biết, pheromone của Cảnh Việt không quá lạnh lẽo cũng không quá nóng bỏng, mà là mùi rượu vang đậm đà.
Khi họ lên giường, Cảnh Việt không hề keo kiệt trong việc giải phóng pheromone của mình để an ủi Quý Hồi, làm lâu dần, Quý Hồi sẽ cuộn người lại trong cơn say dưới thân thể Cảnh Việt và sau đó chỉ còn có thể để mặc Cảnh Việt làm gì thì làm, không nói được gì nữa.
Đó đã là chuyện của năm năm trước, sau năm năm, chút pheromone cuối cùng còn lại trong cơ thể Quý Hồi từ Cảnh Việt cũng đã biến mất không dấu vết.
“...Chúng ta cùng chúc thầy Đường phúc như Đông Hải, nhật nguyệt sáng mãi.”
Tiếng vỗ tay kéo Quý Hồi ra khỏi hồi ức, cậu máy móc vỗ hai cái, nhìn về phía sân khấu, vô tình bắt gặp ánh mắt của Cảnh Việt.
Đôi tay dừng lại giữa không trung, Quý Hồi theo phản xạ muốn né tránh, nhưng chưa kịp hành động, Cảnh Việt đã quay đi trước.
Quý Hồi có chút hối hận, cậu biết rõ đến đây có thể sẽ chạm mặt Cảnh Việt, nhưng cậu vẫn đến.
Dù là vì tâm lý “Cảnh Việt vẫn ở Anh” bằng một hy vọng mỏng manh, hay vì suy nghĩ “gặp thì gặp, ít nhất cũng có thể thấy một lần” kiểu liều mạng, cuối cùng cậu vẫn quyết định đến đây.
Tiệc sinh nhật diễn ra được nửa chừng, thầy Đường không chịu nổi phải rời đi sớm, một bữa tiệc sau khi sôi nổi dần trở nên vắng vẻ.
Cảnh Việt là người đầu tiên rời đi, chắc là công việc quá bận, anh nhận mấy cuộc điện thoại rồi vội vã rời khỏi.
Còn Quý Hồi vẫn cúi đầu, món gì đến trước mặt thì gắp món đó, sau khi ăn no, cậu đứng lên thử giậm giậm chân, xác định không có vấn đề gì rồi mới xoay người rời đi.
Ra đến cửa khách sạn, Quý Hồi từ từ dừng bước.
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã đổ mưa lớn, màn mưa quá dày đến nỗi không nhìn thấy trạm xe buýt ở đâu.
Cậu lấy điện thoại ra liếc nhìn một cái, đài khí tượng thành phố Chu vừa phát cảnh báo đỏ về mưa lớn vào một giờ trước.
Cậu tiện tay mở ứng dụng gọi xe, thấy dòng chữ “Phía trước có 113 người đang chờ” thì lập tức cất điện thoại đi, thở dài một hơi.
Lâu quá không về, cậu đã quên mất thành phố ven biển như Chu Thành quanh năm có mưa lớn và bão, lần này ra ngoài cậu thậm chí không mang theo dù.
Còn chiếc chân giả của cậu lại được làm từ chất liệu rẻ tiền nhất, không thể tiếp xúc với nước.
Quý Hồi đứng ở cửa khách sạn chần chừ một lát, định cắn răng lao vào trong mưa, thì nghe thấy một tiếng thắng xe, một chiếc Cullinan màu đen dừng lại trước mặt, cửa kính bên ghế phụ từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Việt.
“Lên xe.”
Trước tiên, Quý Hồi nhìn xung quanh, sau khi xác định rằng lời của Cảnh Việt là nói với mình, cậu mới lắp bắp từ chối, “Không, không cần đâu, cảm ơn anh Cảnh.”