Một cơn mưa lớn đổ xuống, khiến không khí tràn ngập mùi đất bụi ẩm ướt. Quý Hồi khẽ ngửi một chút và khi cảm nhận được mùi rượu nhè nhẹ bay đến từ bên cạnh, cậu mới giật mình nhận ra lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Không còn người thứ ba đứng giữa họ để làm trung gian, cậu không dám ngẩng đầu lên.

Cậu sợ Cảnh Việt sẽ hỏi tại sao năm đó cậu lừa dối, sợ Cảnh Việt sẽ hỏi tại sao lại ra đi không lời từ biệt, sợ Cảnh Việt sẽ dùng những lời lẽ còn cay nghiệt hơn để định nghĩa về cậu...

Cậu phải nhanh chóng rời khỏi đây.

“Anh Cảnh, tôi đi trước đây….”

Cậu chưa kịp thốt ra thì đã bị Cảnh Việt cắt ngang, ngón tay như kìm sắt siết chặt lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ quăng cậu vào cột chịu lực trong bãi đỗ xe.

Thân hình cao lớn lập tức đè lên phía trước, Cánh Việt không cố gắng kiềm chế lực tay, anh nắm cằm Quý Hồi, mạnh mẽ quay mặt cậu sang một bên, lộ ra cổ sau với miếng dán che tuyến thể có hình hoa hồng.

Những cánh hoa hồng màu đỏ nhạt đang nở rộ, vừa phô trương lại đầy mỉa mai.

“Dán miếng che tuyến thể, là vì tuyển thể đã bị cắn đến mức không thể nhìn được sao?”

Miếng dán che tuyến thể, hay còn được mọi người gọi là “miếng dán sau sự việc”, không mấy hiệu quả trong việc ngăn chặn tin tức tố của Omega, nhưng lại rất phù hợp để che giấu vết cắn sau khi sự việc xảy ra.

Quý Hồi cứng đờ người, khoé mắt rũ xuống, để lộ một nếp nhăn mờ mờ. Lông mi của cậu quá ngắn, không đủ để che khuất ánh mắt sắc bén của Cảnh Việt.

Thật ra, từ lần gặp đầu tiên ở khách sạn, Cảnh Việt đã mang đến cho cậu một cảm giác xa lạ.

Cảnh Việt không phải kiểu người đầy gai góc như vậy, anh mạnh mẽ nhưng lại rất dịu dàng và điềm tĩnh, luôn biết cách quan tâm đến cảm xúc của người khác, khiến ai ở bên anh cũng cảm thấy thoải mái.

Quý Hồi hiểu rõ tại sao Cảnh Việt lại đối xử với mình như vậy, năm năm đã trôi qua, Cảnh Việt có lý do để thay đổi thành bất kỳ dáng vẻ nào.

Vì vậy, cậu chỉ giải thích một cách đầy yếu ớt: “Không phải đâu, là sắp đến…”

Sắp đến thời kỳ phát tình, lúc đó cũng cần phải dán miếng dán che tuyến thể.

“Két……"

Một loạt tiếng phanh vang lên, một chiếc xe Volkswagen đen từ cửa ra vào bãi đỗ xe chạy xuống.

Có lẽ vì thấy tư thế của hai người có gì đó kỳ lạ, người lái xe tò mò nhìn qua khi đi ngang qua.

Cảnh Việt đột ngột buông tay, lùi lại một bước để duy trì khoảng cách lịch sự.

Anh liếc nhìn vết đỏ trên cằm Quý Hồi, rồi quay đầu đi chỗ khác, lấy điện thoại ra và ấn mạnh hai lần.

“Xin lỗi, tôi uống rượu rồi, có hơi mất kiểm soát.”

Quý Hồi định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra được lời nào.

Chắc chắn Cảnh Việt không phải vì rượu mà mất kiểm soát, tin tức tố của anh vốn dĩ đã mạnh mẽ như hương rượu vang đỏ.

“Tôi không thể đưa cậu về nhà được.”

Quý Hồi ngẩn người, “Được rồi, tôi… tôi tự về được.”

“Chờ một chút.” Cảnh Việt nâng cánh tay lên, kéo Quý Hồi lại gần ngực mình, khoảng cách lịch sự vừa rồi lập tức biến mất. “Tôi đã xem qua vài ứng dụng gọi xe, đều phải xếp hàng, bây giờ không thể gọi được xe.”

Những con số màu đỏ trong thang máy liên tục nhấp nháy, Cảnh Việt nhìn một lúc, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Không tính là làm phiền."

Quý Hồi vẫn còn hơi mơ hồ, trong đầu cậu đang suy nghĩ về những gì Cảnh Việt vừa nói.

Quá trình chia tay của họ không chỉ không vui, mà thật ra là cậu đã âm thầm lừa dối. Khi theo đuổi Cảnh Việt, cậu đã không có mục đích trong sáng và vào ngày rời đi, cậu thậm chí không thể nói được ba từ "Mình chia tay", mà chỉ xóa hết mọi liên lạc.

"Đinh....." Quý Hồi ngẫng đầu nhìn, tầng 12 chỉ có một căn hộ, ra khỏi thang máy là tới ngay cửa chính.

Cảnh Việt bước đến mở khóa cửa, cùng lúc vang lên tiếng "Ting", toàn bộ hệ thống nhà thông minh được bật lên. Rèm cửa tự động kéo lại, điều hòa không khí bắt đầu hoạt động, màn hình điện tử ở lối vào phát ra giọng nữ đầy máy móc.

"Chào mừng bạn về nhà, đang phát tự động bài hát "The First Love" , bài hát này bạn đã lặp đi lặp lại trong suốt một năm qua..."

Sắc mặt của Cảnh Việt vẫn không thay đổi, anh ấn vào màn hình điện tử hai lân, bài hát còn chưa kịp vang lên, đã đột ngột bị dừng lại.

Đó là bài hát mà Quý Hồi thường nghe khi làm thí nghiệm.

Đương nhiên Quý Hôi không phải là người ngu ngốc đến mức nghĩ rằng Cảnh Việt không quên được mình. Nghe bài hát lặp đi lặp lại sáu lần, có lẽ là vào một ngày nào đó khi anh giận cậu, mới lại mở lại danh sách bài hát cũ để nghe một chút.

"Phanh!"

Tiếng động này dường như mang theo sự tức giận, chiếc tủ ở lối vào bị đóng mạnh, một đôi dép lê bị ném xuống cạnh chân Quý Hồi.

Nhìn vào đôi dép lê hở mũi đó, Quý Hồi đứng yên không dám nhúc nhích.

Cậu không thể cởi giày, cậu không muốn để Cảnh Việt thấy được điều đáng xấu hổ nhất của mình. Chuyện tốt nhất là để Cảnh Việt biết khi cậu chết đi. Hiện tại, cậu vẫn không thể bình tĩnh đối mặt với ánh mắt khác thường của Cảnh Việt.

Quý Hồi vẫn cúi đầu.

Không gọi được xe thì sao?

“Có ai đến đón cậu được không?”

Quý Hồi lắc đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, Cảnh Việt tỏ ra dịu dàng hơn rất nhiều. 

“Hiện tại cậu sống ở đâu?”

Quý Hồi ậm ừ đáp: “Gần khu đại học.”

Cảnh Việt gật đầu: “Thuê nhà bên ngoài à?”

“…” Quý Hồi không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

“Xa quá, cậu không thể tự về được.”

Quý Hồi lại im lặng.

Cảnh Việt nhìn chằm chắm vào đỉnh đầu của Quý Hồi.

Anh quá hiểu Quý Hồi, cậu là người không giỏi thể hiện cảm xúc của mình. Có lẽ trước đây cậu đã từng cố gắng bày tỏ, nhưng không ai chú ý đến, dần dần cậu không còn biểu lộ nữa.

“Đến nhà tôi trước đi.”

“Không, không, không! Không cần đâu!” Quý Hồi hoảng hốt, “Tôi tự về được, cũng không xa lắm.”

Cảnh Việt không có ý định thương lượng, anh kéo lấy chiếc mũ áo hoodie của Quý Hồi như đang vác bao tải, lôi cậu và thang máy.

“Hình như cậu đang căng thẳng.” Anh ấn nút tầng 12, nhìn bóng người trong hình phản chiếu mờ ảo của cửa thang máy. “Không cần nghĩ quá nhiều đâu, chúng ta chia tay cũng không vui vẻ gì, nên hiện tại tôi không có chút hứng thú nào với cậu, cậu có thể yên tâm.”

Quý Hồi vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là sợ làm phiền anh Cảnh thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play