Tầm mắt Chu Diễn mờ đi, nước mắt ngập tràn hốc mắt, hóa ra Hình Thương đang nhắc nhở cậu, nhưng cậu lại tưởng anh ấy đang đe dọa cậu.
Hối hận và day dứt bao trùm Chu Diễn, mà câu “ngủ ngon” kia khiến cậu trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng Chu Diễn mới thiếp đi, tỉnh dậy đã là giữa trưa, bố Chu Diễn đang ngồi trên xe lăn nhặt rau, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi: “Sao mắt sưng húp thế? Gặp phải chuyện khó khăn sao?”
“Không có gì ạ, tối qua thức khuya xem một bộ phim cảm động quá thôi.” Chu Diễn cố gắng nở một nụ cười.
Ba Chu Diễn yên tâm, cũng nở một nụ cười: “Đã làm thầy rồi, mà vẫn giống như học sinh, không có tiết thì ngủ đến chiều.”
“Bố, con giúp bố.” Chu Diễn bê một chiếc ghế đẩu ngồi đối diện bố mình.
Hành động của Hình Thương sau đó thận trọng hơn rất nhiều, không gọi điện nữa, không gửi tin nhắn thoại nữa, Chu Diễn không trả lời anh cũng không tức giận.
Ít nhất Chu Diễn vẫn không nỡ xóa anh ấy, không phải sao?
Chu Diễn quyết tâm giữ thái độ lạnh nhạt, tình cảm không có hồi đáp, thời gian dài rồi sẽ nhạt phai, chỉ là cậu không chắc khi nào sẽ nhạt.
Ban đầu cậu khổ sở vì sự kiên trì của Hình Thương, hy vọng Hình Thương sớm từ bỏ. Sau này cậu đã có thể bình tĩnh khi nhìn những tin nhắn hàng ngày mà Hình Thương gửi cho cậu. Cuối cùng chính bản thân cậu cũng không phát hiện ra, điều này âm thầm trở thành một thói quen.
Hai tháng sau, Hoài Trác thay mặt công ty đến trường Cao đẳng Nghề Phụng Ninh ký kết hợp đồng hợp tác giữa trường và doanh nghiệp. Buổi tối, trưởng khoa Dương đặt một phòng ở nhà hàng, bảo Chu Diễn cũng đến tiếp đón khách.
“Thầy Chu, lâu rồi không gặp!” Hoài Trác kích động đứng lên, bước lên trước bắt tay Chu Diễn.
Chu Diễn thụ sủng nhược kinh: “Giám đốc Hoài, lâu rồi không gặp, buổi sáng có tiết, không thể đến nhà ga đón anh, xin thứ lỗi.”
“Không sao, dạy học là trên hết, tôi hiểu mà.” Hoài Trác lấy một túi giấy gói tinh xảo từ trên ghế sofa, “Mang chút đặc sản đến, thầy Chu, nhất định phải nhận cho.”
“Cái này…”
Chu Diễn có chút lúng túng, cuộc đối thoại với Hình Thương ở khách sạn hiện lên trong đầu cậu, chẳng lẽ giám đốc Hoài thực sự để ý đến cậu?
Lãnh đạo và đồng nghiệp đều ở bên cạnh, chỉ mỗi mình cậu có…
“Thầy Chu, giám đốc Hoài cố ý mang đến, cậu đừng từ chối.” Trưởng khoa Dương lên tiếng.
Cô giáo Đoàn ở bên cạnh cười nói: “Thầy Chu sợ chỉ có mình thầy ấy có, bị dọa giật mình rồi.”
“Đây là lỗi của tôi.” Hoài Trác cũng cười, “Đã chuẩn bị cho các thầy cô, chỉ có phần của thầy là chưa kịp đưa. Thầy Chu, tuyệt đối đừng có áp lực, chỉ là đồ bình thường thôi.”
Hoài Trác lại đẩy túi giấy về phía tay Chu Diễn, khó mà từ chối, khó mà đi ngược lại ý mọi người, Chu Diễn đành gật đầu nhận lấy.
Văn hóa trên bàn tiệc rượu của trường học không nồng hậu như thế, Chu Diễn uống hai ly thì cũng không ai ép nữa. Về đến nhà bố Chu đã ngủ, Chu Diễn tùy tay đặt chiếc túi giấy ở cửa, vào phòng mình.
Cậu có chút mệt, vừa chạm vào giường liền bắt đầu ngủ mê man, mơ màng giữa giấc cậu cảm thấy còn có chuyện gì đó chưa làm. Cậu cố gắng nhớ lại, rốt cuộc nhớ ra cậu còn chưa xem tin nhắn hôm nay Hình Thương gửi tới.
Chỉ cần không bận tối mặt tối mũi, Hình Thương nhất định sẽ nhắn tin.
Hình Thương: Vỏ sò do Hoài Trác mang đến cho em, em thích không?
Chu Diễn lập tức tỉnh táo lại, chạy như ma đuổi về phía cửa, động tĩnh lớn đến mức bố Chu Diễn trong phòng cũng không nhịn được lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, con đi trong tối không cẩn thận đụng phải, ba cứ ngủ tiếp đi.” Chu Diễn đáp.
Xung quanh lần nữa trở về yên lặng, Chu Diễn nín thở, áp chế nhịp tim, mở chiếc túi giấy ra.