Yến Nhất Tạ đậu xe ở bãi đậu xe bên ngoài viện thiết kế, cố ý muốn cùng Khương Ninh đi vào thăm giáo sư hướng dẫn của cô.
Viện thiết kế vào bằng cách quẹt thẻ.
Mặc dù cửa trượt không cao, đôi chân quấn trong quần âu phục của Yến Nhất Tạ thẳng tắp thon thả, chân dài cất bước vào, nhưng Khương Ninh vẫn kéo anh đến chỗ quẹt thẻ, nói với bảo vệ cửa trước mặt mình muốn đưa người nhà vào.
Sau khi giải thích một lúc lâu, người bảo vệ buồn ngủ đưa Yến Nhất Tạ vào.
Nghe thấy từ “người nhà”, Yến Nhất Tạ không dấu vết liếc mắt nhìn Khương Ninh một cái, khi thấy Khương Ninh giới thiệu mà không chút suy nghĩ, sắc mặt bình thản của anh nguôi ngoai một chút.
Trong viện thiết kế có mấy tòa nhà chính, nhưng chỉ có một canteen, lúc này là khoảng hai giờ chiều, rất nhiều nhân viên và đồng nghiệp đang tụm năm tụm ba bước ra khỏi canteen.
Trên con đường cây xanh không có quá nhiều người, nhưng tuyệt đối cũng không ít.
… Từ tấm bé, Yến Nhất Tạ đã phải nhận các loại ánh mắt soi mói. Có thể bản thân anh không nhận ra, hầu như từ cô bé ba tuổi đến bà cô sáu mươi tuổi quét rác, mọi ánh mắt của người khác phái đều đổ dồn vào gương mặt anh. Chẳng qua so với sự kinh ngạc, sợ hãi và thương hại khi còn nhỏ, lần này là sự kinh diễm thuần túy.
Hầu hết mọi người trong viện thiết kế đều là tu sĩ khổ hạnh, đã bao giờ gặp được người đàn ông trẻ tuổi nào có thân hình cao lớn, khuôn mặt lãnh đạm, đường nét gương mặt anh tuấn không tưởng, khí chất tự phụ kiểu này đâu chứ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play