Trước khi chết Khương Ninh vừa nhận giải, cô được truyền thông ca ngợi là ngôi sao lớn đang trên đà phát triển trong giới vũ đạo, như con thiên nga trắng cuối cùng của thế kỷ 21, sự nghiệp đang ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng tính mạng lại chôn vùi trong một vụ tai nạn giao thông hoang đường.

Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy vừa hoang đường vừa nực cười, người chồng chưa cưới là Hứa Minh Dực lại có thể bỏ mặc cô không quan tâm mà xông về phía Chung Từ Sương ở ghế sau. Cô và anh ta quen biết nhau nhiều năm như thế, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không bằng ánh trăng sáng* ngự trị ở trong lòng anh ta.

(*白月光: bạch nguyệt quang, người luôn ở trong lòng muốn nhưng không có được)

Người cứu cô ra trong vụ nổ mạnh là một người khác.

Người chôn cất cô, xử lý hậu sự, mắt hằn tơ máu bảo công ty quản lý tổ chức họp báo cũng là một người khác.

Giọt nước mắt lạnh lẽo, đau đớn tột độ cùng với nụ hôn dừng trên mu bàn tay đầm đìa máu tươi của cô cũng là một người khác.

Còn cô lại bởi vì anh bị liệt hai chân, tính tình âm u quái đản mà luôn tránh anh như tránh tà.

Có hối hận không? Đương nhiên hối hận.

Trong cuộc đời ngắn ngủi này, cô không biết bản thân mình thích kiểu người như thế nào.

Càng không biết mình đã bỏ lỡ điều gì.

Nếu được làm lại từ đầu thì khi mới chỉ là một cô nhóc mặc quần yếm nơi ngõ nhỏ, cô tuyệt đối sẽ không chạy sau mông Hứa Minh Dực, hồ đồ bỏ lỡ nhiều chuyện, nhiều người quan trọng hơn.

Nghĩ vậy, Khương Ninh chợt phát hiện góc nhìn linh hồn mơ hồ của mình bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Khi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì Khương Ninh đã bị một cây chổi đánh mấy cái, đau đến mức khiến cô nhíu mày.

Người nọ vừa đuổi theo cô vừa mắng: “Là do mày lười biếng không đi học lớp vũ đạo, bây giờ thấy chị mày múa đẹp thì lại ghen tị có phải không, mày vậy mà lại có thể nhân lúc nó đang đứng gần cửa sổ ra tay đẩy nó xuống! Hôm nay tao sẽ thay bố mẹ mày dạy mày một trận!”

Một người khác đứng một bên vừa khóc nức nở vừa khuyên can với giọng dịu dàng: “Bà nội, có lẽ Ninh Ninh không cố ý đâu ạ, là tự con không cẩn thận.”

Nghe hai âm thanh đó, trái tim Khương Ninh run lên mãnh liệt, khoảng sân trước mắt rất quen thuộc, Vương Tố Phân và Khương Nhu Nhu trước mắt cũng rất quen thuộc.

Sao cô vừa mở mắt đã quay về mười năm trước rồi?

Lúc này cô mới mười bốn tuổi, gia đình vẫn còn ở trong sân viện cũ của một thành phố ven biển.

Khương Nhu Nhu là con nuôi của nhà họ Khương, được bố cô dẫn về năm năm trước.

Cô ta là đứa con của người chiến hữu đã mất của bố cô, hiền lành yếu đuối, tươi cười ngọt ngào, thường xuyên giúp đỡ người khác, cả con ngõ nhỏ này ai ai cũng rất thích cô ta. Bố và bà nội đối xử với cô ta còn tốt hơn đối với cô và Khương Phàm.

Trong lòng cô không phục, nghĩ cách trêu chọc cô ta, nhưng lại làm nền cho sự lương thiện và bao dung của cô ta, ngược lại bố và bà nội cô không chịu nổi nữa vì thế mà ghét bỏ cô.

Kiếp trước, Khương Ninh là một cô gái rất nhạy cảm, luôn hy vọng có được nhiều sự yêu mến từ người lớn, vì thế cô bắt đầu nổi loạn, nhuộm tóc, bấm khuyên tai, đi net, lại không biết làm như thế là càng chạy càng xa, cuối cùng sau nhiều trận cãi vã lại khiến ngay cả người mẹ nghiêm khắc cũng thất vọng về mình.

Cho đến vài năm sau, Khương Ninh mới biết được chân tướng.

Làm gì có đứa con của chiến hữu nào.

Thật ra Khương Nhu Nhu chính là đứa con gái ngoài giá thú mà bố dẫn vào cửa.

Bố đi ở rể, cả nhà còn phải dựa vào công ty nhỏ của mẹ để sống, bố và bà nội không dám để mẹ biết sự thật.

Mẹ cũng chẳng hay biết gì.

Bà bận rộn việc công ty, vì cái nhà này mà bôn ba vất vả đêm ngày, khi biết được thì mới nhận ra người mà mình đã đối xử tử tế hết lòng mấy năm qua căn bản chính là đứa con của kẻ thứ ba.

Cơ thể vốn bị bệnh căn bản không chịu nổi sự đả kích về tinh thần lớn như thế nên không tới mấy năm thì đã qua đời.

Lúc đó Khương Ninh nhận được tin báo tử từ trong nước thì vội vàng lên máy bay vượt đại dương trở về, cô khóc nức nở cả một đường, ngay cả việc gặp mẹ một lần cuối cũng không thực hiện được.

Khương Phàm của thời niên thiếu vốn ngây thơ, nhưng vào mấy năm Khương Ninh cắt đứt quan hệ với người nhà ra nước ngoài, cậu đã không được dạy dỗ tử tế, lầm đường lạc lối, làm việc cực đoan.

Sau khi mẹ mất, cậu hận nghiến răng, đứng dậy trước bia mộ của mẹ, trực tiếp cầm một con dao gọt hoa quả đi tìm bố và Khương Nhu Nhu, cuối cùng vì tội cố ý gây thương tích mà ngồi tù.

Bởi vì người trước mặt này mà bản thân cửa nát nhà tan.

“Lườm cái gì? Tao còn không quản nổi con ranh nhà mày hay sao?” Bà nội bị hoảng sợ bởi ánh mắt của Khương Ninh, kéo cây chổi, nhưng không kéo được: “Một lúc nữa mẹ mày sẽ đi làm về, để mẹ mày trị mày! Nếu không quản mày thì chuyện gì mày cũng làm được!”

Vừa dứt lời thì tiếng động cơ vang lên ở ngoài sân.

Một năm này lợi nhuận từ công ty của mẹ Khương Ninh không tệ, nên đổi một chiếc SUV, còn thuê một tài xế lái xe. Tuy nhà họ Khương không được xem là giàu sang quyền quý, nhưng cũng thuộc dạng không lo cơm áo.

Đôi mắt của Khương Ninh chuyển động, rồi bỗng chạy tới cạnh lu nước trong sân, khí thế như mãnh hổ lao đầu vào.

Vương Tố Phân và Khương Nhu Nhu: “…”

Trịnh Nhược Nam cầm túi, vẻ mặt mệt mỏi đi vào, vừa vào tới thì thấy trong sân gà bay chó sủa.

Bà bấm huyệt thái dương, nhíu mày: “Lại sao nữa thế?”

Không đợi bà nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, thì một đứa nhóc trắng trẻo đã vội vã chạy lại, khóc lóc nhào vào lòng bà.

Cô nhóc Khương Ninh ngước cái đầu ướt sũng lên, lông mi dính nước, đôi mắt đỏ bừng, khiến người ta vô cùng đau lòng.

Còn hắt xì một cái: “Mẹ ơi, chị ấn đầu con vào lu nước!”

Khương Ninh thầm nghĩ kiếp trước mình thật sự rất ngu xuẩn, bởi vì bị vu oan mà không nói một câu đã bỏ nhà đi bụi, giải thích cũng không giải thích, làm thế thì ai tin mình chứ.

Lại còn hại mẹ đi tìm mình mấy ngày, sốt cao không dậy nổi, khiến cho cơ thể vốn làm lụng vất vả của bà nay lại trở nên càng yếu ớt hơn.

Rất nhiều năm sau, dù Khương Ninh có sự nghiệp thành công, cũng hối hận không chỉ một lần, nếu lần đó cô không bỏ nhà đi bụi, mẹ không mắc mưa, thì có phải bà cũng sẽ không mất sớm hay không?

Kiếp này Khương Nhu Nhu rơi một giọt nước mắt thì cô sẽ rơi mười giọt, xem ai mưu mô hơn ai.

Trịnh Nhược Nam sửng sốt vài giây, mấy năm nay con bé Khương Ninh này rất nổi loạn, đã lâu rồi cô không gọi bà một tiếng mẹ.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vẻ mặt của Trịnh Nhược Nam trở nên nghiêm túc.

Vương Tố Phân và Khương Nhu Nhu đều đang sợ ngây người trước sự vô liêm sỉ của Khương Ninh.

Khương Nhu Nhu phản ứng đầu tiên, nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt rớt xuống: “Dì ơi, con không có.”

“Sao mày thân là kẻ ác mà còn tranh tố cáo trước thế?” Vương Tố Phân bám váy Khương Nhu Nhu đứng lên, nhìn Trịnh Nhược Nam: “Nhược Nam à, con nhìn xem, vì chuyện lớp vũ đạo mà Ninh Ninh đẩy Nhu Nhu từ trên cửa sổ xuống khiến đầu gối con bé bị trầy. Mẹ nói con này, cái tính tình độc ác này của Ninh Ninh, nếu không dạy dỗ thì không kịp nữa đâu!”

“Mẹ, con không có.” Khương Ninh còn khóc dữ hơn Khương Nhu Nhu: “Tại sao con bảo chị bắt nạt con thì lại là ‘thân là kẻ ác mà còn tranh tố cáo trước’ chứ, bà nội, bà nói cháu bắt nạt chị, thế chẳng phải cũng là ‘thân là kẻ ác lại tranh tố cáo trước’ đó sao?”

Vương Tố Phân khiếp sợ nhìn Khương Ninh đang diễn kịch: “Chẳng lẽ Nhu Nhu lại cố ý làm mình ngã trầy đầu gối sao? Nó ngốc hay sao hả?”

Khương Ninh dùng lời của bà ta bổ ngược lại: “Thế chẳng lẽ cháu lại tự đi dìm đầu mình vào lu nước sao? Cháu là con ngốc hay sao hả?”

Khương Nhu Nhu: “Vừa nãy em …”

Khương Ninh ngắt lời cô ta: “Mẹ, mẹ xem, vì để vu oan cho con mà cái gì chị cũng nói được, hu hu hu hu.”

Khương Nhu Nhu và Vương Tố Phân: “…”

Trịnh Nhược Nam không biết rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra, nhưng tuyệt đối không thể là Khương Ninh đơn phương vô lý được.

Cô là một đứa trẻ có tính cách mạnh mẽ, nếu không phải bị tủi thân quá mức, thì sẽ không khóc dễ dàng như vậy.

“Hai đứa tỉnh táo lại chút đi.” Trịnh Nhược Nam quyết định đưa ra hình phạt ngang nhau*.

(*) Nguyên văn là “各打五十大板” (đánh mỗi bên 50 gậy): phép ẩn dụ cho việc không hỏi đúng sai mà đưa ra hình phạt hoặc cách xử lý giống nhau đối với cả hai bên, cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm. (Nguồn: zdict.net)

Vì để ngăn người ngoài đàm tiếu, những năm này Trịnh Nhược Nam càng dịu dàng với Khương Nhu Nhu hơn, còn hai đứa con ruột khó dạy của mình, bà chỉ có thể nghiêm khắc dạy dỗ chúng. 

Nhưng có người mẹ nào thấy đầu con mình ướt sũng mà lại không đau lòng chứ? Bà không nhịn được lại nói Khương Nhu Nhu hai câu: “Nhu Nhu à, con là chị thì nhường nhịn Ninh Ninh một chút. Nếu lần sau còn như thế nữa, dì sẽ trừ tiền tiêu vặt của con.”

“Còn nữa.” Trịnh Nhược Nam lại nhìn về phía mẹ chồng của mình: “Sao lại nói hai đứa nó giành giật nhau vì chuyện lớp vũ đạo vậy ạ?”

Khương Ninh giành trả lời trước: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi học vũ đạo! Có lẽ chị không muốn con đi, nên mới vu oan cho con.”

“Hic.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cúi xuống, mi mắt thấm lệ: “Con cũng quen rồi, chị tốt tính, nên chắc mọi người sẽ tin chị ấy.”

“…” Vương Tố Phân sắp tức chết đến nơi rồi, sao hôm nay Khương Ninh như biến thành một người khác vậy, mưu mô hết biết. Bà tức giận nói: “Mày đi học vũ đạo chẳng phải phí tiền sao? Mày không có bản lĩnh, chẳng biết cái gì hết! Giáo viên dạy vũ đạo sẽ để ý đến mày sao?”

Lúc này bởi vì Khương Nhu Nhu là một bé gái mồ côi yếu đuối đáng thương, nên cô ta là người được cả cái vùng này cưng nựng, tất cả mọi người ai ai cũng quan tâm đến cô ta.

Không ai biết vài năm sau, cô ta sẽ trở nên mờ nhạt*, mà Khương Ninh thì lại tỏa sáng vô cùng, càng thêm xinh đẹp động lòng người.

(*) 泯然众人:/Mẫn nhiên chúng nhân/ Chỉ một người vốn dĩ có tài năng xuất chúng và thu hút nhiều sự chú ý, nhưng vì mất đi tài năng hoặc năng lực nên trở nên tầm thường (Nguồn: Baike.baidu.com)

Đừng nói là vũ đạo, cho dù là ở phương diện khác cô ta cũng không hơn được Khương Ninh.

Đương nhiên Trịnh Nhược Nam đã nhìn ra được chút suy nghĩ đó của Khương Ninh, bà thấy hơi thú vị, nên cười hỏi: “Chẳng phải trước đó con kêu mệt, không đi sao? Sao bỗng nhiên lại muốn đi vậy?”

“Chỉ là muốn thôi ạ.” Khương Ninh làm nũng, khuôn mặt cọ xát vào cổ Trịnh Nhược Nam.

“Vậy thì cuối tuần này đi.” Trịnh Nhược Nam nói: “Vốn là mẹ định cả hai con đi học vũ đạo, nhưng con không đi nên mẹ đưa tiền của con cho chị con rồi, để chị đăng ký một lớp vũ đạo nâng cao, bây giờ con muốn đi thì cuối tuần bắt đầu, hai con đi học lớp bình thường.”

Với ba đứa trẻ nhà họ Khương, tiền giống như một lưỡi dao, một khoản tiền nhỏ cũng có dự trù.

Kế hoạch của Khương Ninh chính là nhắm vào điểm này.

Khương Nhu Nhu ăn của nhà cô mặc của nhà cô, lại còn muốn học lớp vũ đạo đắt nhất, dùng thứ này để trở thành trung tâm trong vòng tròn bạn bè của cô, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?

Khương Nhu Nhu vội vàng nói: “Dì, không phải…”

Trịnh Nhược Nam lại kéo tay Khương Ninh đi vào phòng, ngắt lời cô ta: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi.”

Để lại Vương Tố Phân và Khương Nhu Nhu đứng trong sân trợn mắt há hốc mồm nhìn Khương Ninh thay đổi 360 độ.

Vào trong phòng, Trịnh Nhược Nam lau nước mắt cho Khương Ninh, kéo cô tới trước người, nghiêm khắc nói: “Ninh Ninh, hai năm nay mẹ cảm thấy tinh thần và sức khỏe không được như trước kia nữa, con phải ngoan một chút biết không? Con xem lông mi của con này …”

Nếu nói tiếp thì Trịnh Nhược Nam lại sợ Khương Ninh chê bà bà nói nhiều, càng nổi loạn hơn, bà thở dài. 

Khương Ninh xấu hổ lau mắt.

Một năm này cô vẫn chưa biết trang điểm, toàn mua bừa mấy món trang điểm tô trét lên mặt, biến khuôn mặt trong trẻo thuần khiết của mình thành một khuôn mặt quỷ.

Vừa nãy cô chúi đầu vào lu nước, hàng mi giống mấy cái chân côn trùng cũng ướt nhẹp, bây giờ chắc nhìn rất xấu.

Khương Ninh ôm Trịnh Nhược Nam, lòng ngổn ngang trăm mối, nói: “Sau này con nhất định sẽ ngoan, không chỉ không chạy theo Hứa Minh Dực nữa, mà còn sẽ dạy dỗ em trai thật tử tế, để nó không làm chuyện xằng bậy.”

Còn về Khương Nhu Nhu, Khương Ninh cảm thấy tạm thời vẫn chưa thể vạch trần chuyện cô ta là con riêng được. Một năm này sức khỏe của Trịnh Nhược Nam rất kém, Khương Ninh không dám mạo hiểm kích thích bà, phải chờ thêm một thời gian nữa, đợi mẹ cô dưỡng cơ thể khỏe mạnh xong đã rồi tính sau.

Dù sao có cô ở đây, cô tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.

Tuy rằng từ tận đáy lòng Trịnh Nhược Nam cũng không tin cô sẽ hoàn toàn thay đổi, nhưng nghe cô nói như vậy thì bà cũng yên tâm hơn nhiều, thế nên bà khẽ vỗ đầu Khương Ninh: “Con biết là tốt rồi.”

“Thật đó ạ, con bảo đảm, giờ con đi tiệm cắt tóc để cắt mái tóc nhuộm loạn xì ngầu này đây.” Khương Ninh cam đoan.

Lúc này Trịnh Nhược Nam rốt cuộc ngạc nhiên, bà cẩn thận quan sát Khương Ninh, cảm thấy cô như biến thành một người khác vậy.

Bà nửa tin nửa ngờ: “Con thật sự bằng lòng sao?”

Lời còn chưa dứt, Khương Ninh đã kéo ngăn kéo, lấy cái ví đựng tiền lẻ của mình ra: “Mẹ, con đi đây, đúng lúc tóc của con cũng cần sấy một chút.”

Trịnh Nhược Nam nhìn bóng dáng Khương Ninh chạy vụt đi, ánh mắt bà hiện lên vẻ khiếp sợ một lúc lâu rồi mới bình tĩnh lại.

Kiếp trước mẹ cô qua đời, em trai ngồi tù, rất nhiều năm Khương Ninh chưa từng quay về nhà cũ một lần nào. Lần này trở về, rất nhiều khung cảnh đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ lại sống lại một lần nữa, cô không khỏi có chút bùi ngùi.

Vùng này là thành phố ven biển, vẫn chưa được quy hoạch tốt, sân viện và các tòa nhà cao tầng luân phiên xen kẽ nhau.

Mà dọc theo con dốc này đi xuống thì có thể nhìn thấy biển lớn, cùng với nơi cách thành phố này một con sông nhỏ, một pháo đài cổ cỏ dại mọc thành cụm với hàng rào chạm trổ hoa văn rỉ sắt.

Ban đầu tòa pháo đài cổ này bị bỏ hoang, mấy đứa nhóc thích qua bên đó thám hiểm. Sau đó có một chiếc xe sang trọng màu đen chạy vào tòa pháo đài, bên trong có một người quản gia lạnh lùng và một chàng trai bị liệt hai chân, tính tình âm u quái gở vào ở.

Đám trẻ con không hiểu chuyện, nên đồn đại thành một câu chuyện ma quái, nói bên trong có một con quái vật.

Cho nên kể từ đó không có ai dám lại gần nơi này. 

Một trong số đứa trẻ đó chính là Khương Ninh.

Bây giờ nhớ lại thì thấy, kiếp trước cô không nên tránh chàng trai đó như tránh thú dữ như vậy.

Khương Ninh vừa mới dừng suy nghĩ, thì phát hiện mình đang đứng ở chỗ rẽ của con ngõ nhỏ, đây là nhà của Tư Hướng Minh, mà Tư Hướng Minh … lại là một trong những người bạn thân thiết của Hứa Minh Dực.

Có một nhóm thiếu niên thường xuyên chơi bóng rổ ở gần đây.

Bước chân của Khương Ninh dừng lại trong chốc lát, rồi nhanh chóng rời đi, thà đi vòng đường xa còn hơn.

Cách đó không xa, mấy chàng trai mặc áo ngắn tay, ôm bóng rổ đi theo người cầm đầu chợt dừng một chút.

“Khương Ninh?”

Một thiếu niên đang ăn kem ở bên cạnh theo ánh mắt của Hứa Minh Dực, nhìn về phía con ngõ nhỏ ở sau lưng, nhưng chẳng thấy gì: “Lại là cái đuôi nhỏ nhà cậu hả?”

Bọn họ biết Hứa Minh Dực và Khương Ninh chuyển tới đây cùng một ngày, cậu ta có bảo vệ Khương Ninh mấy lần, từ đó trở đi Khương Ninh luôn dính lấy Hứa Minh Dực.

Nhưng mà quả thực là bởi vì Hứa Minh Dực, nên vùng này không có ai bắt nạt Khương Ninh nữa, nhiều lắm cũng chỉ trêu chọc hai câu.

“Mẹ kiếp, mau đi thôi, đừng để cậu ấy bám đuôi.” Một người khác nhanh chóng đẩy mọi người đi về phía trước: “Cái đuôi nhỏ nhà cậu suốt ngày cứ giương nanh múa vuốt, đứng một bên xem bọn mình chơi bóng rổ thôi tôi cũng cảm thấy mất mặt, vẫn là Hồ Kỳ Kỳ vui tai vui mắt hơn.”

Nhóm thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đã học lớp 8-8, thứ gì nên hiểu cũng đã hiểu, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng Hồ Kỳ Kỳ của lớp 8-5 là người đẹp nhất.

Hứa Minh Dực không hùa theo bọn họ, nhưng cũng cảm thấy mất mặt, cậu ta nói: “Nói vớ vẩn gì thế, đi chơi bóng rổ thôi.”

Những người khác không biết, nhưng Hứa Minh Dực lại biết, dáng người của Khương Ninh rất được, da cũng trắng, thật sự có tố chất của một người đẹp. Có điều, cô nhóc vẫn chưa dậy thì hoàn toàn, hơn nữa cô lại thích biến mái tóc của mình thành cỏ dại, bôi những thứ kì quái lên mặt, che lấp vẻ đẹp của mình. 

Nhưng tính tình cô rất không tốt, luôn thích bắt nạt cô bé mồ côi trong nhà mình khiến nhóm thiếu niên của vùng này có chút thành kiến với cô.

Không biết có phải là cậu ta nhìn nhầm hay không, mà vừa nãy mắt của cô hơi ướt, hình như là nước mắt.

Hứa Minh Dực nhịn không được quay đầu nhìn về phía sau.

… Khương Ninh không đuổi theo.

Mất dấu rồi sao? Con ngõ nhỏ này có bảy tám ngách, con gái đi đường này rất dễ lạc đường.

Hay là vẫn còn không vui vì mấy hôm trước cậu ta ra ngoài câu cá mà không dẫn cô đi cùng?

Hay là vì nhìn thấy Hồ Kỳ Kỳ ở bên cạnh hắn?

Thật là phiền, bảo cô đừng đi theo thì cô lại cứ đi theo khiến hắn bị nhiều người trêu chọc như thế.

Lỡ cô bị lạc mất, thì hắn còn phải đi tìm.

Tuy nghĩ thế nhưng bước chân của Hứa Minh Dực vẫn hơi khựng lại một chút.

“Đi thôi, cuối ngày rồi, còn không đi tới sân bóng rổ thì trời sẽ tối mất.” Tư Hướng Minh đi cà nhắc tới bá cổ Hứa Minh Dực, thúc giục.

Hồ Kỳ Kỳ cũng nhìn về phía hắn.

“Các cậu đi trước đi.” Hứa Minh Dực đẩy tay cậu ta ra, quay đầu chạy về phía con ngõ nhỏ mà hắn vừa nhìn thấy Khương Ninh.

Hai mươi phút sau, Khương Ninh ra khỏi tiệm cắt tóc.

Yêu cầu của cô rất đơn giản, chính là cắt đi đống cỏ dại nhuộm màu loạn xì ngầu không hợp tuổi này đi, nên trong vòng mười phút thợ cắt tóc đã xử lý xong xuôi giúp cô, nhân tiện cô còn mượn nước tẩy trang của chị gái ở tiệm cắt tóc chùi sạch mặt mình.

Gió biển nhẹ nhàng hất mái tóc ngắn sau tai của cô lên, không khí ẩm ướt phả vào cổ, cô cảm thấy bản thân mình rực rỡ hẳn lên.

Anh chàng trong tiệm cắt tóc cũng cảm thấy cô gái này như biến thành một người khác.

Mái tóc ngắn màu đen sạch sẽ xõa xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài xinh đẹp, mặc váy hai dây, làn da láng mịn, cổ tay và mắt cá chân mảnh khảnh, đứng giữa bờ biển lúc hoàng hôn buông xuống tựa như một tấm áp-phích kiểu Nhật.

Anh ta đề nghị chụp cho Khương Ninh một tấm ảnh, nhưng Khương Ninh từ chối.

Lúc chạng vạng, tâm trạng của Khương Ninh vô cùng tốt, cô cầm một cây kem, chạy nhảy trên con dốc cạnh bờ biển, kiếp này, mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được. 

Còn chưa đi được hai bước, thì mấy đứa trẻ ở phía trước cách đó không xa chỉ trỏ phía sau lưng cô, che miệng lộ ra nụ cười đồng cảm và chế giễu, nhưng lại không dám lại gần.

Mới đầu Khương Ninh còn tưởng rằng bọn họ đang chỉ mình.

Cho đến khi phía sau vang lên tiếng bánh xe lăn không phanh lại được đang tới gần.

Chiếc xe lăn chở chàng trai từ trên con dốc đang trượt rất nhanh xuống dưới.

Vào mùa hè nóng bức như thế này, anh mặc một chiếc áo dài tay và quần dài màu trắng, góc áo bị làn gió biển ẩm ướt thổi phồng lên theo tốc độ lao nhanh, trong ngực anh là một chiếc ô cán dài đen như mực, giống như một thanh đao cổ màu đen vung ra.

Chàng trai tàn tật không khống chế được chiếc xe lăn đang lùi nhanh xuống, sắc mặt lạnh lẽo tái nhợt của anh trở nên vô cùng khó coi.

Khương Ninh không rảnh đi suy nghĩ xem tại sao lại gặp được Yến Nhất Tạ ở đây, cô vã mồ hôi trong tích tắc.

Rồi vội vàng quăng cái bọc đựng kem trong tay đi, muốn chạy lên giúp đỡ anh.

Nhưng không chờ cô tiến lên thì người quản gia mặc âu phục màu đen đang mua đồ ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh đã lao tới trước khống chế được xe lăn.

“Xin lỗi cậu chủ, là tôi làm việc chậm chạp, rời đi quá lâu.” Quản gia lau mồ hôi, “Đây là rượu thuốc mà cậu muốn.”

Ông đưa cái bọc màu trắng cho Yến Nhất Tạ.

Vẻ mặt chàng trai chẳng hề hoảng loạn, chỉ có vẻ âm u lạnh lẽo.

Anh chịu nhục, nhưng không nói một lời nhận lấy.

Khương Ninh đứng ở phía xa nhìn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhặt cái túi bóng lên, đi qua, do dự hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Cô không chắc bây giờ Yến Nhất Tạ có biết cô không.

Nếu cô nhớ không lầm thì kiếp trước vào một năm sau, bọn họ mới gặp nhau.

Kiếp trước anh một tay gây dựng nên công ty thương nghiệp, toàn bộ tài sản đứng tên anh đều được sang tên cho cô, được ăn cả ngã về không, sau khi cô mất thì anh trở thành trùm phản diện độc ác.

Nhưng kí ức mà cô để lại cho anh dường như luôn là sự e sợ và trốn tránh.

Hoàng hôn buông xuống nhuộm đỏ bờ biển, Yến Nhất Tạ ngước mắt lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nhìn cô.

Hốc mắt của anh sâu thẳm, mái tóc bị mồ hôi làm ướt, đôi mắt bên dưới dường như luôn ẩn chứa làn sương mù mênh mông lạnh lẽo như một con quỷ dữ sống nơi pháo đài cổ tịch mịch không thấy ánh mặt trời.

Sao, sao lại lườm cô thế?

Khương Ninh sửng sốt.

Một lúc sau mới phản ứng lại…

Chết rồi, hình như anh nghĩ cô cùng một phe với đám người cười nhạo anh không kiêng nể gì vừa nãy mất rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play