Khương Ninh nói muốn chuyển trường cho Khương Phàm, nhưng trong nhà không có ai coi trọng lời nói của cô cả.

Đứa bé mười bốn tuổi này nghĩ cái gì là muốn cái đó*, cô có thể nghiêm túc đến trường học bù đã tốt lắm rồi.

(*)想一出是一出: diễn tả người không có tính ổn định theo tính cách của bản thân. Thường nghĩ đến việc gì là làm ngay việc đó, không nghĩ nhiều trước khi hành động. Khi sử dụng câu này, thường mang ý phê bình. (Nguồn: onedayinnovember2711.wordpress.com)

Mà Khương Phàm tuy miệng đồng ý với chị mình sẽ thay đổi cố gắng học tập, nhưng nghĩ đến nhân tố quyết định việc chuyển trường căn bản không phải thành tích của mình mà là mấy cái thủ tục phức tạp đó, chính mình chịu trăm nghìn đắng cay nâng cao thành tích thì có tác dụng gì đâu? Nên cậu lập tức nản chí, còn kiếm cớ tiếp tục đi net chơi game với mấy học sinh yếu kém.

Khương Ninh vừa thấy Khương Phàm cùng vài người kề vai sát cánh bên nhau, thế mà lại là mấy tên côn đồ lôi kéo Khương Phàm học trường trung học dạy nghề kiếp trước, cô lập tức thấy đau đầu, kết cục Khương Phàm ngồi tù bi thảm của kiếp trước như những con dao nhỏ giày xéo thần kinh cô.

Chuyện chuyển trường này phải nhanh chóng bắt tay vào thực hiện.

Hôm sau khi tan học, Khương Ninh đội cái mũ cói che nắng, ngồi trên phà, cầm địa chỉ thầy Vương đưa cho cô đi tìm Âu Dương Bác.

Cô không chắc có gặp được Âu Dương Bác hay không, sau khi gặp được Âu Dương Bác liệu có thể nhờ anh ta giúp mình ký một chữ vào thủ tục chuyển trường không, cô cũng không chắc.

Nhưng dù là thế nào thì cũng phải chữa lợn què thành lợn lành, cô không thể cứ ngồi chờ chết như kiếp trước được.

Thời tiết có chút oi bức, khi xuống phà cô bị say sóng một chút.

Âu Dương Bác ở tại một khu tập thể hẻo lánh yên tĩnh, sau khi Khương Ninh xuống phà lại đi tiếp nửa giờ nữa.

Nếu là Khương Ninh của kiếp trước thì lúc này chắc đã không chịu nổi mà lên đường quay về rồi.

Nhưng sống lại một đời, Khương Ninh không còn yếu đuối như vậy nữa.

Cô lấy ra một ít tiền lẻ trong ví, mua một chai nước lạnh ở quán bán quà vặt trước cửa tiểu khu, dùng nước lạnh dán lên khuôn mặt khô nóng của mình, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

Khương Ninh nhớ Âu Dương Bác từng nói với mình rằng trong mấy năm trước khi ra nước ngoài vì anh ta phải chăm sóc đứa con mắc bệnh nặng nên cuộc sống nghèo túng, còn không mua nổi một chiếc xe, vẫn chỉ đạp xe đạp.

Nhưng chờ một hồi lâu cũng không có chiếc xe đạp nào đi qua.

Khương Ninh không khỏi nghi ngờ mình cứ tiếp tục chờ ở chỗ này cuối cùng có thể chờ được người hay không.

Thấy một cô bé vẫn còn choai choai ôm cặp đứng một mình hết nhìn đông lại nhìn tây, như đang tìm người, bác bảo vệ lo lắng cô là con cái nhà ai đi lạc, nên không nhịn được cầm cái quạt mo đi ra: “Cô bé à, cháu đang đợi ai hả?”

Khương Ninh phát hiện mười bốn tuổi thật tốt, không làm được chuyện gì thì hoàn toàn có thể tìm người lớn xin giúp đỡ.

Đôi mắt đen láy của cô liếc nhìn ông bác kia một cái, rồi lập tức lộ ra mấy phần kích động và ấm ức, nói với bác bảo vệ: “Cháu đến tìm một người tên là thầy Âu Dương Bác, thầy của bọn cháu là bạn của thầy ấy, bảo cháu tan học thì đưa tập tài liệu qua cho thầy ấy.”

Khương Ninh nói xong thì vỗ cái cặp của mình, chìa một góc bài thi ra cho bác bảo vệ xem.

“Sao không nói sớm, vào đi cháu.” Bác bảo vệ không có lòng cảnh giác đối với một cô nhóc xinh đẹp.

Một cô nhóc vẫn đang ở tuổi dậy thì chưa trải sự đời thì có thể có ý xấu gì được cơ chứ.

Ông giữ cửa mở ra, nói: “Nếu chú nhớ không nhầm thì hôm nay thầy Âu Dương nghỉ, cháu ở đây không đợi được anh ta đâu, đi thẳng lên tầng tìm đi.”

Khương Ninh thuận lợi đi vào tòa nhà, nhanh chóng không ngừng nói lời cảm ơn.

Cô gái nhỏ nói năng ngọt xớt, còn nhỏ tuổi đã hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, bác bảo vệ rất hưởng thụ, cười tủm tỉm để cô đi lên.

Khương Ninh đứng trước cửa nhà của Âu Dương Bác, không ngờ sẽ thuận lợi như thế, cô trực tiếp kiễng chân ấn chuông cửa.

Một lát sau, cửa được mở ra từ bên trong.

“Âu Dương.” Khương Ninh nhìn thấy người đàn ông mới chỉ hơn ba mươi tuổi trước mắt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lần gặp cuối cùng ở kiếp trước của bọn họ là ăn lẩu với người đại diện, chào tạm biệt ở sân bay, bất kể như thế nào cô cũng không ngờ được khi gặp lại lần nữa, mình đã trở thành phiên bản thu nhỏ của chính mình.

Âu Dương Bác râu ria xồm xoàm, vừa mở cửa ra thì chỉ thấy một cô bé còn nhỏ tuổi, gọi mình là thầy Âu Dương như đã thân thiết từ lâu.

Anh ta: “…Cô bé, cháu là?”

Lúc này Khương Ninh mới phản ứng được, cô vội vàng sửa lại: “Thầy Âu Dương, cháu là học sinh của thầy Vương lớp 8-3 trường cấp hai Hằng ạ.”

Chờ anh ta rót nước xong quay lại thì thấy cô gái nhỏ đã thay giày xong, đang ngồi trên ghế sô pha.

Âu Dương Bác: “…” Đây đã không phải là thân thiết từ lâu nữa rồi! Đi vào nhà của một người lạ thì tốt xấu gì cũng phải cảnh giác một chút chứ! Cho dù đối phương có là một giáo viên đi chăng nữa!

Cô nhóc này thật khiến người ta lo lắng mà.

Khương Ninh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề trình bày mục đích mình đến.

Cô sợ nhất là không gặp được Âu Dương Bác, nhưng khi đã gặp được rồi cô cảm thấy anh ta sẽ giúp mình. Làm bạn bè thân thiết nhiều năm, Khương Ninh rất rõ Âu Dương Bác là một người dễ mềm lòng.

Âu Dương Bác nghe giọng điệu của cô gái nhỏ như bà cụ non thì nở nụ cười: “Sao nhà cháu lại cho một đứa trẻ nhỏ như cháu ra ngoài chạy lung tung thế, cháu lại có thể tìm được tới đây nữa?”

“Thật sự không dám giấu chú, bố cháu bên ngoài…, mẹ cháu lại bận làm ăn, cũng không có thời gian quản em trai cháu, nên cháu đành phải tới đây.” Khương Ninh ăn ngay nói thật, thái độ rất chân thành: “Chú có thể xem bài thi trước đây của em ấy, thành tích trước đó cũng không tệ lắm đâu ạ, là một hạt giống tốt.”

Đương nhiên cũng bởi vì cô rất hiểu Âu Dương Bác, biết người này có chút yếu lòng, có thể bởi vì con của anh ta mắc bệnh nặng nên anh ta luôn không thể đứng nhìn những đứa trẻ khác chịu khổ.

Cô đặc biệt tìm những câu từ dễ khiến Âu Dương Bác sinh lòng đồng cảm với cô: “Chú có thể cho cháu thêm một cốc nước nữa không ạ, cháu đi phà tới đây, hơi say sóng.”

Quả nhiên, sau khi thốt ra lời này, Âu Dương Bác lập tức quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt có chút không đành lòng.

Anh ta nhanh chóng xoay người đi rót nước cho Khương Ninh.

Khương Ninh cũng cảm thấy rùng mình vì đã gọi người bạn cũ pha trò năm đó là chú, sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà.

Âu Dương Bác suy ngẫm một lát, rồi nói: “Đây ngược lại cũng không phải chuyện gì khó khăn cả, cháu khá may mắn đấy, danh sách hiện tại vừa khéo dư ra.”

“Nhưng vấn đề là em trai cháu phải nâng cao thành tích, nếu không dù tôi có giúp thì cậu ấy cũng không chuyển được. Còn một chuyện nữa, ngoài thủ tục chỗ tôi ra cháu còn phải chạy ít nhất hai ba chỗ nữa, nộp học phí vân vân mây mây cũng là những chuyện phiền phức.”

Khương Ninh nhanh chóng nói: “Không sao ạ, cháu chạy thêm mấy lần cũng không phải chuyện gì to tát.”

“Cháu mới mười bốn tuổi!” Âu Dương Bác nhíu mày nói: “Không được, cháu gọi phụ huynh của cháu đến đây.”

“Cháu đã nói tình huống trong nhà cháu rồi ạ.” Khương Ninh dùng ánh mắt đáng thương như thỏ nhìn anh ta.

Không biết vì sao, Âu Dương Bác vừa thấy cô bé trước mắt thì lại có một loại cảm giác như đã từng quen biết.

Nhưng trong kí ức của anh ta, anh ta quả thật chưa từng gặp đứa trẻ này.

Cảm giác này quả thực giống như một đoạn kí ức trong thế giới song song vậy.

“Nhưng không thể vì cháu là một đứa trẻ mà cháu đến đây cầu xin tôi thì tôi sẽ giúp cháu chuyện này, nếu có thêm nhiều người nữa đến cầu xin tôi, thì không phải sẽ đạp nát cửa nhà tôi sao?” Âu Dương Bác vẫn từ chối.

Khương Ninh nhanh chóng nói: “Chú xem xem cháu có thể giúp được gì cho chú không ạ?”

Âu Dương Bác nở nụ cười: “Một đứa nít ranh như cháu thì có thể giúp được gì cho tôi chứ? Có biết đun nước không?”

Khương Ninh: “…” Cũng khinh thường người ta quá rồi.

Nhưng Khương Ninh nhanh chóng nhớ tới một việc, kiếp trước khi trò chuyện, Âu Dương Bác từng nhắc tới khi còn trẻ cuộc sống rất nghèo túng.

Nghề nghiệp của anh ta vốn vô cùng vẻ vang, một năm này lương của giáo sư cũng không hẳn là thấp, huống hồ anh ta còn có lương từ bộ giáo dục nữa. Tiếc rằng anh ta lại có một đứa con vừa sinh ra đã mắc bệnh hiểm nghèo phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, vợ anh ta ly hôn vì lý do này.

Năm đó vẫn chưa có bảo hiểm y tế cho trẻ sơ sinh nên con anh ta không được cấp bảo hiểm vì sinh ra đã bị bệnh rồi.

Do đó phần lớn tài chính không thể không đổ vào tính mạng của con.

Bản thân Âu Dương Bác đang nghĩ cách xin một ít dự án có thể miễn giảm tiền thuốc men cho con, nhưng anh ta là người một lòng muốn làm nghiên cứu, thái độ làm người không linh hoạt nên vẫn chưa tìm được con đường nào.

Khương Ninh lập tức nghĩ đến: “Mẹ cháu có quen người mở bệnh viện, tuy là bệnh viện tư nhân nhưng phương pháp chữa trị cũng rất ổn. Có lẽ có thể giúp chú.”

Cho dù chỉ giảm được một khoản phí nằm viện, thì đối với Âu Dương Bác mà nói cũng đã là đưa than ngày tuyết rồi.

Âu Dương Bác khiếp sợ vô cùng: “Sao cháu lại biết…”

Khương Ninh chỉ hóa đơn tiền thuốc trên bàn trà của anh ta, nhanh chóng kiếm cớ: “Cháu vô tình nhìn thấy cái này ạ.”

Thì ra là vậy, trong lòng Âu Dương Bác vô cùng giật mình, đầu óc quá nhanh nhạy rồi, thật sự chỉ là một cô bé mười bốn tuổi thôi ư?

“Cháu nói thật hay giả vậy?” Anh ta hơi nghi ngờ.

Khương Ninh nhanh chóng gọi điện cho Trịnh Nhược Nam ngay trước mặt anh ta.

Khương Ninh nói rõ với Trịnh Nhược Nam về quá trình sự việc qua điện thoại một chút. Trịnh Nhược Nam là dân kinh doanh, phản ứng cũng rất nhanh, biết không thể bỏ qua cơ hội, vì thế sau khi Khương Ninh đưa điện thoại cho Âu Dương Bác bà lập tức trò chuyện với Âu Dương Bác.

Khương Ninh không biết họ nói gì, Âu Dương Bác đã đi tới ban công, nhưng cô tin Trịnh Nhược Nam hẳn sẽ giỏi đối phó với kiểu chuyện này hơn mình. Hơn nữa bà có tiếng tăm, làm người ta tin tưởng hơn một đứa con nít là mình.

Nửa tiếng sau, Âu Dương Bác quay lại, đồng ý gặp mặt Trịnh Nhược Nam nói chuyện.

Khương Ninh không ngờ sự việc lại tiến hành thuận lợi như thế.

Mà kiếp trước vào lúc này mình đang làm gì nhỉ, cả ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn giành giật sự yêu thương của người lớn với Khương Nhu Nhu, đúng là thời niên thiếu ngây ngô.

Chuyện sau đó không dính dáng gì tới Khương Ninh nữa. Một khi đã có con dấu của Âu Dương Bác thì chuyện còn lại dễ làm rồi, chẳng qua là phải đến mấy chỗ giải quyết những giấy tờ liên quan để xếp hàng.

Hôm sau, Trịnh Nhược Nam bảo tài xế cầm một nửa thủ tục đã làm xong, chia ra chạy tới trường cấp hai Nam Mạnh và trường cấp hai Hằng, và hai nơi khác xin đóng dấu.

Buổi tối khi về đến nhà, Trịnh Nhược Nam đưa những phần đã được cấp dấu vỗ lên bàn trà: “Xem này.”

Cả nhà ngạc nhiên.

“Chữ kí của Âu Dương Bác, sao em làm được thế?” Ngay cả tin tức mà bố Khương vẫn luôn xem cũng không xem, cầm lấy đơn đồng ý chuyển trường trên bàn, hai tròng mắt sắp lòi ra đến nơi.

Trịnh Nhược Nam nhìn về phía Khương Ninh, cũng có chút khó tin, lại mỉm cười nói: “Chuyện này còn phải hỏi Khương Ninh đấy.”

Sau đó Khương Ninh đã kể lại quá trình cho bà.

Bà cảm thấy Khương Ninh có chút bất lịch sự, một đứa con nít lại tự tiện xông vào nhà người khác, lỡ may đối phương là kẻ xấu thì phải làm sao?

Nhưng không thể không nói, nếu không có Khương Ninh thì bà cũng không thể nối được con đường này, không dễ gì lấy được địa chỉ của Âu Dương Bác từ thầy Vương của trường cấp hai Hằng, ai mà biết được hai người này lại là bạn cùng trường chứ?

Bà có hỏi Khương Ninh nhưng cô chỉ nói là tra trên mạng. Trịnh Nhược Nam ngạc nhiên trong lòng nhưng niềm vui vì có thể chuyển trường cho Khương Phàm khiến bà rất kích động nên cũng quên hỏi chuyện này.

Vương Tố Phân đã đi nhảy quảng trường, không ở nhà nên không thể nhìn thấy cảnh tượng phấn khích này.

Trước khi Trịnh Nhược Nam lấy ra đơn chấp nhận, Khương Nhu Nhu vẫn còn ngồi bên cạnh bố Khương, nói với ông mình đứng thứ bao nhiêu trong cuộc thi gần nhất.

Nhưng khi Trịnh Nhược Nam ném quả bom hạng nặng này ra thì bố Khương căn bản không còn lòng dạ nào mà quan tâm đến chút chuyện vặt như thành tích của Khương Nhu Nhu nữa.

Ông chỉ biết nhìn Khương Ninh với ánh mắt khiếp sợ, hận không thể bảo Khương Ninh kể tỉ mỉ chuyện đã qua.

Một cô bé mười bốn tuổi sao bỗng dưng lại có năng lực như vậy được.

Trong nháy mắt Khương Nhu Nhu trở thành kẻ ngoài cuộc trong căn nhà này.

Cô ta lúng ta lúng túng ngồi đó, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác khủng hoảng.

“Mau hỏi một chút xem liệu Âu Dương Bác có thể giúp thêm chuyện này không, chuyện dự án bên đó của anh…”

Khương Sơn vẫn chưa biết Khương Ninh đã âm thầm thuê luật sư, trong đầu ông chỉ toàn là dự án công trình, nói với kiểu ra lệnh mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì.

Khương Ninh cũng chẳng muốn để ý đến bố Khương, cô quay sang nói với Trịnh Nhược Nam: “Tiếp theo có hai chuyện, một là thành tích của Khương Phàm có thể thông qua cuộc thi chuyển trường, hai là cần bỏ ra một khoản học phí, khoảng 1 vạn 3, con cảm thấy phải bỏ khoản tiền này ra. Mẹ à, mẹ thấy sao?”

Trịnh Nhược Nam có thể cảm giác được sự thay đổi của Khương Ninh trong khoảng thời gian này, bà vô thức coi một cô nhóc mười bốn tuổi trở thành một người có thể bàn bạc được, xoa đầu Khương Ninh: “Đương nhiên phải chi rồi! Cho dù là 10 vạn 3 đi nữa, vì để em trai con chuyển vào cũng phải bán xe đi!”

Cổ họng Khương Phàm có chút chua xót.

Cậu vẫn luôn cảm thấy trong nhà không có ai quan tâm đến cậu, nhưng vì chuyện của mình mà chị đã phơi nắng bôn ba khắp nơi, chị cũng chỉ lớn hơn cậu một tuổi mà thôi.

Mẹ cũng nói là vì mình, cho dù là 10 vạn 3, có đập nồi bán sắt cũng bằng lòng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play