Khương Ninh mở to mắt, nhanh chóng nói: “Đương nhiên không phải!”

Thoạt nhìn Yến Nhất Tạ không có kiên nhẫn nghe cô nói mà lập tức di chuyển xe lăn rời đi.

Anh lạnh lùng bỏ lại một câu: “Tôi không giúp cậu được đâu.”

Khương Ninh cũng không nản, vốn dĩ là cô có việc cần nhờ, Yến Nhất Tạ không giúp là chuyện của anh. Nhưng nếu thế này thì mình phải nghĩ cách khác.

Tạm thời không nghĩ ra được cách gì, cô cũng rảnh rỗi nên tìm hoặc mượn tất cả những quyển sách giáo khoa của bậc trung học cơ sở, bắt đầu ôn tập lại từ đầu.

Trong giờ học thầy Vương chủ nhiệm đứng bên ngoài lớp thấy vậy thì hoảng sợ, nghi ngờ rằng có phải cô nhóc Khương Ninh bị cái gì ám rồi không.

Sau khi tan học, Khương Ninh đang do dự xem có nên tự đến thẳng mấy văn phòng luật một chuyến hay không, chưa biết chừng sẽ có luật sư không để ý việc cô chưa thành niên, tiếp nhận vụ án này.

Ai ngờ sự việc lại có chuyển biến, một chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước cổng trường, quản gia của Yến Nhất Tạ đứng thẳng ở đó chờ cô.

“Khương Ninh, đây là phương thức liên lạc của luật sư Quách.”

Trong quán trà sữa, quản gia đưa danh thiếp và một tờ giấy trắng viết dãy số điện thoại cá nhân cho Khương Ninh: “Tôi đã gọi qua cho ông ấy rồi, ông ấy sẽ nhận vụ án này của cháu. Nhưng tôi hỏi một câu giúp luật sư Quách, cháu muốn kháng nghị cái gì vậy?”

Khương Ninh có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ Yến Nhất Tạ đã đổi ý rồi ư?

Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn, nói: “Đương nhiên là cháu hy vọng có thể khiến kẻ ăn vụng ra đi tay trắng*.”

(*) 净身出户 : Chỉ việc hai bên kết hôn quyết định ly hôn, một bên yêu cầu bên còn lại phải từ bỏ tiền bạc và tài sản vào thời điểm ly hôn và ra đi tay trắng. Vợ chồng có thể tự thỏa thuận về vấn đề tài sản, tất nhiên thỏa thuận này có thể bao gồm tất cả tài sản cho một bên, sau khi ly hôn, bên kia sẽ mất tất cả tài sản theo thỏa thuận. (Nguồn: Zhidao.baidu.com)

Quản gia lắc đầu nói: “Trong những trường hợp bình thường, một bên ngoại tình sẽ không ảnh hưởng tới việc phân chia tài sản, trừ khi hai bên ký kết thỏa thuận, nhà trai cũng đồng ý ra đi tay trắng, thì toà án mới có thể đưa ra phán quyết như thế. Nhưng tôi nghĩ bố cháu…”

Đây cũng là nguyên nhân mà Khương Ninh vẫn luôn án binh bất động.

Khương Ninh có chút chán ghét trong lòng, cô nói: “Chắc chắn ông ta sẽ không ký thỏa thuận.”

“Vậy thì phải dùng một vài biện pháp đặc biệt trong phạm vi pháp luật cho phép rồi.” Quản gia mỉm cười nói: “Giao cho luật sư Quách là được, cháu có thể tìm ông ấy để biết tiến độ bất cứ lúc nào.”

Khương Ninh lại nhìn danh thiếp trong tay.

Cô đã từng lăn lộn ngoài xã hội, tuy thân xác là mười bốn tuổi, nhưng tầm hiểu biết bên trong thân xác này không chỉ dừng ở mười bốn tuổi.

Cô liếc một cái đã nhận ra phí thuê người luật sư này chắc chắn sẽ rất cao, tóm lại là số tiền mà một người đang mười bốn tuổi như mình không gánh nổi.

Xem ra cô vừa nợ Yến Nhất Tạ một ân huệ lớn rồi.

Đáy lòng Khương Ninh có chút phức tạp.

Im lặng một lát, Khương Ninh hỏi: “Cậu chủ nhà chú… sao cậu ấy lại bỗng nhiên đổi ý vậy ạ?”

Cô còn tưởng rằng Yến Nhất Tạ nói không giúp mình thì sẽ không giúp mình thật.

Quản gia khựng lại, rồi nói: “Cậu chủ không biết, đây là tôi lén giúp cháu.”

Khương Ninh nở nụ cười: “Có phải cậu ấy bảo chú nói vậy không?”

Quản gia nghẹn lời, một hồi lâu sau ông mới cười khổ nói: “Lòng tự trọng của cậu chủ cao lắm.”

Khương Ninh nhún vai: “Được thôi, cháu sẽ giả vờ nghĩ là chú giúp đỡ cháu, nhưng cháu sẽ báo đáp ân huệ này.”

“Tôi nghĩ cậu chủ cũng không cần cháu trả ơn đâu.” Quản gia nói: “Nhưng mà trò đùa giỡn như sáng nay, sau này bạn học Khương đừng tái diễn nữa nhé.”

Khương Ninh ngẩn người.

Có vài lời quản gia không biết có nên nói không, nhưng ông luôn cảm thấy cô gái trước mắt cũng không có ý xấu, trái lại dường như còn thật lòng tốt với cậu chủ nữa, vậy thì nói cho cô một số việc dường như cũng không có hại gì. Sau khi do dự một lát, quản gia nói với Khương Ninh về nguyên nhân Yến Nhất Tạ bị liệt hai chân.

“Hồi nhỏ cậu chủ bị nhốt dưới tầng hầm, bị bỏ đói rất lâu, sau đó cậu ấy tự trốn thoát nhưng lại bất cẩn ngã từ trên cao xuống. Sau đó đội tìm kiếm và cứu hộ vào tầng hầm tìm kiếm, nơi đó rất tối, có rất nhiều nhện…”

“Nên tôi nghĩ, tuy cậu ấy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng có lẽ cậu ấy có một nỗi ám ảnh nhất định với bóng tối và nhện.” Quản gia chậm rãi nói: “Nhưng cậu ấy sẽ không tỏ ra yếu thế. Bởi vì trong nguyên tắc của cậu ấy, kẻ yếu sẽ bị vứt bỏ.”

Tuy quản gia chỉ nói tóm tắt, nhưng trái tim Khương Ninh vẫn chua xót khôn nguôi.

Cô bắt đầu tự trách.

Bản thân làm việc chỉ để ý bề ngoài, thật ra cô căn bản không hiểu rõ quá khứ và hiện tại của Yến Nhất Tạ.

“Cháu biết rồi, sau này cháu sẽ không đùa giỡn như vậy nữa.” Khương Ninh bình tĩnh lại, cô cầu xin, “Cháu có thể trao đổi số điện thoại với chú không ạ? Để tiện liên lạc.”

*

Trước khi Khương Ninh về nhà thì có liên lạc với luật sư Quách qua điện thoại một lần, kể lại tình hình cơ bản cho luật sư Quách, còn cung cấp tất cả những chi tiết mà mình có thể cung cấp, tiếp đó là chờ tin.

Giải quyết xong một chuyện lớn, tâm trạng Khương Ninh cũng nhẹ nhõm không ít, hơn nữa cô còn gặt hái được một niềm vui bất ngờ.

Quản gia không chỉ trao đổi số điện thoại với cô, mà cũng nói số di động của Yến Nhất Tạ cho cô.

Sau khi Khương Ninh viết xong bài tập thì ở trong phòng, cô mở cửa sổ ra, đối mặt với bóng đêm, lưu số điện thoại của Yến Nhất Tạ vào di động mình, vui vẻ nhìn dãy mười một chữ số hồi lâu.

Nhưng có cần gọi qua không nhỉ?

Khi nào gọi thì tiện nhất?

Khương Ninh nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ mới chín giờ, chắc anh vẫn chưa đi ngủ.

Dù thế nào thì cũng phải nói một tiếng cảm ơn chứ.

Trước giờ Khương Ninh là người muốn cái gì thì phải làm luôn, chưa từng do dự nhiều, nên gọi thẳng qua.

Kết quả điện thoại vừa kết nối, cô mới nói “Tôi là Khương Ninh đây”, bên kia đã lạnh lùng cúp máy.

Khương Ninh: …

Khương Ninh nghe tiếng “Tút tút…” thì thấp giọng mắng một câu cái đồ quái gở, sau khi tâm trạng bình phục thì mới kiên nhẫn gọi qua một lần nữa.

Đợi khoảng nửa phút, trước khi cuộc gọi sắp ngắt thì bên kia mới nghe máy.

Sau khi nghe máy, Yến Nhất Tạ không ho he gì.

Khương Ninh đành phải chủ động mở miệng: “Tôi là Khương Ninh, vừa nãy người gọi điện thoại cũng là tôi.”

Yến Nhất Tạ nói không mặn không nhạt: “Tôi biết.”

Khương Ninh cạn lời: “Thế mà cậu còn thẳng thừng cúp máy?”

Yến Nhất Tạ ngồi trong sân, nhìn ánh trăng trên bầu trời, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngại quá, tôi đã ngủ rồi, không rảnh nghe mục đích của cậu.”

Khương Ninh không quan tâm đến lời nhạo báng của anh, cô tự giải thích chuyện hồi sáng: “Xin lỗi cậu nhé, tôi không biết là cậu sợ nhện. Thế này đi, mai tôi đưa cho cậu một báu vật tốt hơn nữa, nhận lỗi với cậu.”

Bây giờ Yên Nhất Tạ cứ nghe thấy Khương Ninh nói từ ‘báu vật’ là lông mày lại dựng lên.

“Không cần phải giải thích. Tôi không nhỏ mọn vậy đâu.” Yên Nhất Tạ lạnh nhạt nói.

Khương Ninh mỉm cười, còn nói: “Hôm nay quản gia của cậu tới tìm tôi, chú ấy lén giúp tôi đó.”

Giọng điệu Yên Nhất Tạ nghe chẳng có chút vui vẻ nào: “Đã nói với chú ấy là đừng quan tâm tới cậu rồi, chú ấy đúng là tự tiện.”

Cái đồ nghĩ một đằng nói một nẻo. Có chút đáng yêu.

Vẻ tươi cười của Khương Ninh càng rõ, khóe miệng cũng cong lên: “Dù thế nào thì tôi phải cảm ơn chú ấy, vì chú ấy là người của cậu nên tôi cũng cảm ơn cậu nhé.”

Yên Nhất Tạ lạnh lẽo nói: “Tôi thay chú ấy nhận lòng biết ơn của cậu, coi như trả ơn phần cơm thiu của cậu hôm nay.”

Khương Ninh: “…”

Đáng yêu cái quái gì! Có cần phải có thù tất báo như vậy không?

Sau khi cúp máy, quản gia thấy Yên Nhất Tạ vẫn còn ngồi trong sân, cầm di động không nhúc nhích một lúc lâu, trong bóng đêm không nhìn rõ nét mặt.

Danh bạ điện thoại của cậu chủ vẫn luôn trống rỗng, khi nào bố mẹ anh muốn liên lạc với anh cũng đều thông qua ông.

Nhưng bây giờ quản gia nhìn cậu chủ do dự hồi lâu dường như đang đấu tranh một cách dữ dội, cuối cùng vẫn lưu cuộc gọi hiển thị vừa nãy vào.

“Khụ.” Quản gia đi từ huyền quan tới: “Thưa cậu chủ, bên ngoài lạnh, nên vào rồi ạ.”

Yến Nhất Tạ nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì cất di động.

Yến Nhất Tạ xoay xe lăn đi về phòng, khi đi qua bên cạnh quản gia thì nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Là chú nói số điện thoại của tôi cho cậu ta phải không? Hại tôi hơn nửa đêm bị cậu ta gọi tới làm phiền.”

Quản gia cúi người với anh: “Cậu có thể không lưu.”

Yên Nhất Tạ lạnh lùng nói: “Đã kéo vào danh sách đen rồi. Nếu cậu ta còn gọi đến làm phiền nữa thì đánh gãy chân cậu ta đi.”

Quản gia: “…”

Người quản gia đã tạo thành thói quen, mặt không đổi sắc hỏi: “Được ạ. Sáng mai cậu muốn ăn gì? Bây giờ tôi đi sắp xếp.”

Yên Nhất Tạ trầm ngâm một lúc, rồi đi vào phòng.

“Thịt xào măng tây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play