Buổi chiều, Lâm Tịch dẫn Tô Tiểu Nhu ra vườn chơi. Cô phát hiện Tô Tiểu Nhu rất thích hoa, thế là lập tức xắn tay áo, hái một bó hoa dại to đùng, đội lên đầu Tô Tiểu Nhu như vương miện.
"Tiểu thư, ngài làm gì vậy?" Tô Tiểu Nhu ngơ ngác hỏi.
"Đội vương miện cho công chúa của ta chứ sao!"
Lâm Tịch cười lớn, tiện tay ôm chầm lấy Tô Tiểu Nhu, xoay một vòng giữa vườn hoa.
"Aaa! Tiểu thư, ta chóng mặt!"
Tô Tiểu Nhu hét lên, nhưng giọng lại xen lẫn tiếng cười trong trẻo.Đúng lúc đó, Triệu thị đi ngang qua, thấy cảnh này thì suýt ngã ngửa:
"Lâm Uyển Thanh, con bị điên rồi à? Con bé đó có gì đáng để con đối xử như vậy chứ?"
Lâm Tịch dừng lại, nghiêm túc đáp:
"Mẫu thân, Nhu Nhu đáng yêu, ngoan ngoãn, lại dịu dàng, ta không thương nàng thì thương ai? Người không thấy nàng dễ thương thì thôi, đừng nói lung tung!"
Triệu thị tức đến tím mặt, bỏ đi. Tô Tiểu Nhu thì ôm mặt, ngại ngùng:
"Tiểu thư, ngài cứ khen ta mãi, ta xấu hổ chết mất..."
"Xấu hổ gì chứ, ta còn muốn khen cả đời cơ!"
Lâm Tịch nháy mắt, kéo Tô Tiểu Nhu ngồi xuống gốc cây, bắt đầu kể chuyện cười để chọc nàng vui. Từ đó, Lâm gia bắt đầu quen với cảnh "đại tiểu thư kiêu ngạo" ngày ngày bám theo cô vợ nhỏ, ngọt ngào đến mức cả gà trong chuồng cũng phải ghen tị.