Mấy ngày sau, Lâm gia tổ chức một buổi tiệc mừng thọ cho lão gia – cha của Lâm Tịch. Khách khứa đông như hội, từ quan viên địa phương đến các tiểu thư khuê các đều tề tựu. Lâm Tịch, vốn đã thay đổi tính tình, giờ lại trở thành tâm điểm chú ý vì vẻ ngoài thanh tú và phong thái tự tin khác hẳn ngày xưa. Cô mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, tóc búi cao, vừa thanh lịch vừa toát lên khí chất mạnh mẽ. Tô Tiểu Nhu đứng cạnh, nhỏ nhắn trong bộ áo hồng phấn, trông như một đóa hoa mẫu đơn e ấp, càng làm nổi bật vẻ rực rỡ của Lâm Tịch.

Trong buổi tiệc, Lâm Tịch bận rộn tiếp khách, nhưng vẫn không quên để ý Tô Tiểu Nhu. Cô thường xuyên quay sang gắp đồ ăn cho nàng, thì thầm: 

"Nhu Nhu, ăn miếng bánh này đi, ngọt lắm, hợp với ngươi đấy!" 

Tô Tiểu Nhu đỏ mặt, gật đầu ngoan ngoãn, lòng ấm áp như mùa xuân.Nhưng rồi, biến cố xảy ra.Một nhóm tiểu thư từ các gia đình khác bắt đầu vây quanh Lâm Tịch. Người thì khen cô tài giỏi, người lại hỏi han về chuyện làm ăn của Lâm gia, thậm chí có cô nàng còn lén nháy mắt, nói bóng gió:

 "Lâm đại tiểu thư, nếu ta được như Tô cô nương, làm thê tử của ngài thì tốt biết mấy!"

 Một cô khác cười khúc khích, chen vào:

 "Đúng đấy, Lâm tiểu thư giờ đổi tính, ai mà không muốn gần gũi chứ?"

Lâm Tịch nghe xong chỉ cười nhạt, định mở miệng từ chối thì bất ngờ cảm thấy một ánh mắt "sắc như dao" từ phía Tô Tiểu Nhu. Cô quay sang, thấy Tô Tiểu Nhu đang mím môi, tay bấu chặt vào khăn tay, đôi mắt long lanh giờ phủ một tầng sương mù, rõ ràng là đang... ghen!

"Nhu Nhu, ngươi sao vậy?" 

Lâm Tịch vội vàng bước tới, lo lắng hỏi.Tô Tiểu Nhu quay mặt đi, giọng nhỏ xíu nhưng đầy ấm ức:

 "Tiểu thư cứ nói chuyện với họ đi, ta không sao... Dù sao ta cũng chỉ là đồ nhà quê, đâu sánh bằng mấy tiểu thư khuê các kia..."

Lâm Tịch suýt phì cười vì vẻ đáng yêu của nàng, nhưng vội kìm lại, nghiêm túc nắm tay Tô Tiểu Nhu: 

"Ngươi nói gì vậy? Ta chỉ có mình ngươi thôi, mấy người kia là ai ta còn chẳng nhớ tên!"

"Thật không?"

 Tô Tiểu Nhu ngẩng lên, mắt vẫn hoe đỏ.

"Thật hơn vàng!" 

Lâm Tịch gật đầu chắc nịch, rồi bất ngờ kéo Tô Tiểu Nhu vào lòng, ôm chặt trước mặt bao người. 

"Ta tuyên bố luôn, Tô Tiểu Nhu là thê tử duy nhất của Lâm Uyển Thanh này, ai dám mơ tưởng thì cứ việc bước qua xác ta!"

Cả đám khách khứa im bặt, rồi xì xào bàn tán. Mấy cô tiểu thư kia đỏ mặt, lúng túng quay đi. Triệu thị ngồi ở bàn trên tức đến suýt ngã ghế, còn Lâm Uyển Linh thì bĩu môi:

 "Lại làm trò, đúng là mất mặt Lâm gia!"

Nhưng Lâm Tịch mặc kệ. Cô cúi xuống, thì thầm vào tai Tô Tiểu Nhu:

 "Nhu Nhu, đừng giận nữa nhé. Ta chỉ thích mỗi mình ngươi thôi, mấy con bướm kia bay qua ta còn ngại phất tay đuổi đây này!"

Tô Tiểu Nhu nghe vậy thì phì cười, nỗi ghen tuông tan biến, thay vào đó là chút ngượng ngùng:

 "Tiểu thư nói vậy... ta tin ngài đấy. Nhưng lần sau đừng để họ vây quanh ngài nữa, ta... ta không thích."

"Được, được, ta hứa!"

 Lâm Tịch cười tươi, nhân cơ hội hôn nhẹ lên má Tô Tiểu Nhu một cái, khiến nàng đỏ mặt hét lên: “Tiểu thư, đông người lắm đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play