Sáng hôm sau, cả Lâm gia tụ họp ở chính sảnh để ăn sáng. Lâm Tịch kéo tay Tô Tiểu Nhu ngồi xuống cạnh mình, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Mẹ kế của nguyên chủ, Triệu thị, một người phụ nữ sắc sảo và lắm mưu mô, lập tức lên tiếng mỉa mai:

"Ôi, Lâm Tịch , hôm nay con đổi tính rồi sao? Không phải con ghét con bé nhà quê này lắm à? Đêm qua còn định đuổi nó ra chuồng heo ngủ cơ mà?"

Lâm Tịch cười nhạt, kéo Tô Tiểu Nhu sát vào lòng: 

"Mẫu thân nói gì lạ vậy? Nhu Nhu là thê tử của ta, ta yêu thương còn không hết, sao lại đuổi nàng đi được?"

Tô Tiểu Nhu đỏ mặt, cúi đầu lí nhí: 

"Tiểu thư, ngài đừng nói vậy... ta ngại lắm..."

"Ngại gì mà ngại, ta nói thật lòng mà!"

 Lâm Tịch cười tươi, gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát Tô Tiểu Nhu: 

"Ăn nhiều vào, ta thấy ngươi gầy quá, phải bồi bổ mới được!"

Cả bàn ăn im phăng phắc. Triệu thị tức đến nghiến răng, còn cô em gái cùng cha khác mẹ của nguyên chủ, Lâm Uyển Linh, thì bĩu môi:

 "Hừ, làm bộ làm tịch, chắc lại có mưu đồ gì đây!"

Lâm Tịch liếc qua, đáp gọn: 

"Mưu đồ gì đâu mà mưu đồ. Ta chỉ muốn yêu thương thê tử của ta thôi. Muội muội ghen tị thì đi mà kiếm một người đi!" 

Nói xong, cô quay sang Tô Tiểu Nhu, dịu giọng:

 "Nhu Nhu, ăn thêm miếng này nữa, ngon lắm!"

Tô Tiểu Nhu ngượng đến mức muốn chui xuống đất, nhưng trong lòng lại ấm áp lạ thường. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai đối xử với nàng tốt như vậy cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play