Thành Trường An, Thượng phủ cũng mời đại phu đến khám bệnh.
Tề Ánh Vũ đang mang thai, tháng còn nhỏ, nếu không phải vì nàng treo cổ tự sát và được cứu kịp thời, Vương thị có mời đại phu cũng chưa chắc phát hiện ra. 
Nếu thật sự mang thai, tất nhiên không thể lại đưa người đi an trí ở thôn trang. Dù là con của tiểu thiếp, thì cũng là đứa con đầu tiên của Thượng Đằng Trần, Vương thị đương nhiên không thể không để tâm.
Bà thậm chí còn dặn dò Thượng Đằng Trần rằng, hãy để Tề thị yên tâm dưỡng thai. Chờ đến khi hài tử ra đời rồi, hắn muốn xử trí Tề thị thế nào, thì cứ tùy ý hắn.
Thượng Đằng Trần không thể tin được những lời này lại là do chính mẫu thân mình nói ra. Dù cho Tề Ánh Vũ có sai hàng ngàn lần, nhưng nàng đang mang thai con hắn – làm sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ?
Hắn ngồi trầm mặc bên giường nàng, nhìn thấy vết hằn đỏ tím trên cổ nàng, không hề giả vờ – nàng thật sự đã muốn chết.
Sau khi tỉnh lại, Tề Ánh Vũ lặng lẽ nhìn thấy hắn, nước mắt yếu đuối lăn xuống, giọng khàn khàn thổ lộ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play