Chương 5: Triệu Hàn Đông Không Còn Là Kẻ Vô Dụng

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Triệu Hàn Đông đã tỉnh dậy.

Hắn quay đầu nhìn phu lang đang cuộn tròn trong chăn, gương mặt khi ngủ trông thật ngoan ngoãn.

Ánh mắt hắn dịu lại.

Từ nay về sau, hắn sẽ không để cậu chịu khổ nữa.

Hắn nhẹ nhàng rời giường, mặc quần áo rồi ra ngoài đun nước, chuẩn bị cho một ngày mới.

Khi Lý Thanh Hòa tỉnh dậy, thấy chồng mình đã dậy từ sớm, còn nấu nước sôi và đang sửa lại cái cửa cũ kỹ, cậu lập tức sững sờ.

“Chàng... dậy sớm vậy sao?”

Triệu Hàn Đông quay đầu lại, mỉm cười:

“Ta phải đi làm, ngủ nhiều làm gì.”

Lý Thanh Hòa càng thêm ngạc nhiên.

Chồng cậu trước đây toàn ngủ đến tận trưa, ai gọi cũng không dậy. Bây giờ trời còn chưa sáng hẳn mà đã rời giường?

Cậu cảm thấy như mình đang nằm mơ.

 

---

Buổi sáng, Triệu Hàn Đông lại đến hợp tác xã làm ruộng.

Hôm nay, hắn không còn là người mới nữa, nên Lý Đại Thạch giao cho hắn công việc cày ruộng—công việc nặng nhọc nhất.

Đám người trong thôn cười thầm, nghĩ rằng Triệu Hàn Đông chắc chắn sẽ bỏ cuộc giữa chừng.

— “Hắn làm được bao lâu đây? Đến trưa là bỏ thôi.”

— “Chắc chắn vậy rồi, Triệu Hàn Đông sao chịu cực được?”

Nhưng…

Đến giữa trưa, mọi người đều câm nín.

Triệu Hàn Đông không những không bỏ cuộc, mà còn làm nhanh hơn cả những người khác.

Mồ hôi hắn chảy ròng ròng, nhưng hai tay vẫn vững vàng điều khiển lưỡi cày, từng đường cày thẳng tắp, nhanh chóng hoàn thành hơn nửa thửa ruộng.

Đám người nhìn mà há hốc mồm.

— “Sao hắn lại làm giỏi vậy?”

— “Lúc trước hắn chưa từng làm ruộng, sao hôm nay giống như hán tử chuyên làm nông thế?”

— “Không thể tin nổi…”

Ngay cả Lý Đại Thạch cũng phải gật gù hài lòng.

Buổi chiều, khi phân công người khiêng lúa, Lý Đại Thạch vốn định chọn mấy hán tử khỏe mạnh, nhưng Triệu Hàn Đông lại xung phong.

Hắn vác từng bao lúa nặng trịch mà không hề kêu ca, làm đến mức mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng vẫn không ngừng lại.

Đến cuối ngày, mọi người không còn ai dám xem thường hắn nữa.

Lý Đại Thạch vỗ vai hắn, cười nói:

“Ngươi làm tốt lắm! Cứ tiếp tục thế này, sau này không lo đói đâu!”

Triệu Hàn Đông cười đáp:

“Ta không chỉ muốn không lo đói, ta còn muốn kiếm thật nhiều tiền!”

Mọi người đều bất ngờ.

Câu nói này của Triệu Hàn Đông hoàn toàn khác với trước đây.

Lúc trước, hắn chỉ biết tiêu tiền, không bao giờ nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Bây giờ, hắn lại nói muốn kiếm tiền?

Lý Đại Thạch nhìn hắn một lúc, rồi vỗ vai hắn thêm cái nữa.

“Ngươi có chí khí! Ta sẽ giúp ngươi tìm việc tốt hơn sau này.”

Triệu Hàn Đông mỉm cười, trong lòng rất vui vẻ.

Hắn biết, mình đã bắt đầu được công nhận.

 

---

Buổi tối, khi hắn về đến nhà, Lý Thanh Hòa đã nấu sẵn cơm, còn làm thêm một bát canh trứng.

Triệu Hàn Đông vừa nhìn thấy liền sửng sốt.

Hắn biết rõ, trứng gà rất quý, trong nhà chỉ có mấy quả, Lý Thanh Hòa chắc chắn đã dành phần này cho hắn.

Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gắp một ít trứng bỏ vào bát của Lý Thanh Hòa.

“Ăn đi, ngươi cũng cần bồi bổ.”

Lý Thanh Hòa nhìn chồng mình, trong lòng có một cảm giác ấm áp lạ kỳ.

Trước đây, hắn chưa bao giờ để ý cậu có ăn no hay không.

Nhưng bây giờ…

Có lẽ… chồng cậu thật sự đã thay đổi rồi?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play