Không bàn đến việc ai xao lòng ai, sau tiết Thanh Minh, Miêu Hòa kéo Dương Đại Lang ngồi vui vẻ đếm tiền. 
Họ vừa tính toán xong tổng tiền thu được của mùa thanh mai giòn năm nay. Sản lượng lần này không nhiều, nhưng Dương Đại Lang là một “thương nhân táo bạo”, thật sự bán được một vò thanh mai giòn nhỏ với giá tận hai lượng bạc. 
Thời gian đầu, việc buôn bán rất ế ẩm, khiến Miêu Hòa lo lắng đến nỗi ngày nào cũng bảo Dương Đại Lang lên trấn hỏi thăm. Nhưng có lẽ nhờ khách hàng mua về khen rất nhiều, sau này đột ngột bán được nhiều. Đến cuối cùng, thậm chí còn có người đặt hàng trước. Cuối cùng còn có người không tranh được hàng. 
Tính cả mùa, họ bán được khoảng một trăm ba mươi vò thanh mai ròng, tiền lời khoảng một trăm năm mươi lượng bạc! Mà còn chưa tính đến giá bán cho trà lâu. Nếu cộng thêm tiền để dành trước đó là một trăm lượng, Miêu Hòa hào phóng không đợi Dương Đại Lang đề nghị đã đưa ngay hũ bạc ra: “Đi mua thêm một ngọn núi nữa đi! Bánh Bao một cái, Bánh Ngô một cái, chúng ta thêm một cái dưỡng già, vừa hay luôn.” 
Dương Đại Lang xoa đầu tiểu ca nhi của mình, đáp lời đồng ý. 
Nhưng Miêu Hòa ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đổi ý: “Hay là, chúng ta thử mua một cửa hàng trên trấn trước? Có cửa hàng rồi, chúng ta có thể tự bán sản phẩm của mình, ngươi cũng có thể áp dụng những gì đã học được, không phải sao? Nghĩ xem như vậy cũng thú vị mà. Theo ngươi thì nên mở tiệm bánh ngọt, tiệm trái cây hay tiệm đá bào đây?” 
“Không mở. Không cần thiết.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play