Sau Tết, một vài trận tuyết lớn lại rơi xuống. Tuyết lành báo hiệu mùa màng bội thu, người trong thôn cũng không ai cảm thấy bất tiện, mà chỉ chờ đến khi tuyết tan để đất được bồi dưỡng. 
Lúc này, chuyện Miêu Viễn đính ước với Mẫn Xuân cũng dần được truyền ra khắp thôn. 
Nhiều người tò mò tìm người nhà Miêu Giác hỏi chuyện: “Không phải trước đây nói Miêu Viễn chắc chắn sẽ không lấy ca nhi sao? Sao lại thay đổi thế này?” 
Người nhà Miêu Giác, từ thím Anh đến Lâm Tuyết đều chỉ có thể cười gượng. Họ giải thích rằng Miêu Giác thấy Mẫn Xuân tính cách tốt, lại biết giữ lễ nghi, vừa là kết thân, vừa là để trả ơn chuyện cũ, nên mới quyết định như vậy. 
“Vậy thì tiểu thư nhà Vương chủ bộ thì sao? Trước đó chẳng phải đã xem mắt rồi à?” 
Mặt Lâm Tuyết lại càng cứng đờ, chỉ có thể nói: “Giữa tiền đồ và trả ơn, cuối cùng ông cụ vẫn chọn cái sau. Dĩ nhiên phải thế.” 
Lời nói nghe thật hoa mỹ, đã vậy sao ban đầu còn đi xem mắt chứ? Mẫn Xuân chẳng phải ở nhờ nhà họ đã lâu sao, muốn trả ơn thì chẳng phải nên biết từ trước rồi? Haiz, e rằng tiểu thư nhà Vương chủ bộ không vừa ý Miêu Viễn, nên họ mới quay sang thôi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play