Đến chiều Miêu Hòa mới tỉnh lại. Cả buổi sáng cậu bị hành hạ đến mức mắt đỏ hoe, cậu chỉ biết yếu ớt nói “Đừng”, nhưng đổi lại chỉ là hơi thở dồn dập và sự xâm chiếm càng mãnh liệt hơn. Ban đầu, vì nghĩ đến vết thương của người kia, cậu không dám giãy giụa quá nhiều, nhưng Dương Đại Lang như một ngọn núi đè nặng, ép cậu đến mức hồn phách cũng không còn.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra trước khi ngủ, Miêu Hòa chỉ cảm thấy cả người nóng bừng lên. Sau đó, cậu mới chậm rãi nhận ra bây giờ mình rất sạch sẽ, không còn cảm giác khó chịu vì mồ hôi đầm đìa như trước. Chiếc chăn bên dưới dường như cũng đã được thay bằng cái khác. Điều đó có nghĩa là… Khuôn mặt Miêu Hòa lại đỏ bừng, cậu cuộn mình vào trong chăn.
Cửa phòng khẽ mở, Dương Đại Lang bưng một bát cháo lớn bước vào. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ta nấu cháo. Ăn một chút đi.”
Lúc này, Dương Đại Lang lại mang dáng vẻ bình tĩnh, ít nói.
Hoàn toàn khác xa với sự bá đạo, nóng nảy và giọng nói trầm thấp gọi tên cậu đầy cố chấp trước đó.
Ôm chặt lấy chăn, Miêu Hòa bối rối hỏi: “Sao vậy?”
Dương Đại Lang không đáp, chỉ đặt bát cháo xuống bàn. Sau đó, hắn bước đến bên giường, cúi xuống kéo chăn ra để bế Miêu Hòa dậy. Nhưng ngay khi chạm vào, hắn cảm nhận được cả cơ thể tiểu ca nhi cứng đờ. Hắn thoáng thấy những dấu vết trên chiếc cổ trắng ngần của Miêu Hòa, sự hối hận lướt qua đáy mắt. Dù vậy, hắn vẫn dịu dàng đỡ Miêu Hòa dựa vào tường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT