Hừ, cường thể dược tề này của nữ nhi bảo bối có khi là đồ tốt đâu, bất quá cũng chẳng có mấy người tin tưởng việc này, hiện tại thì ai ai cũng biết Trừng nhi luyện chế dược tề như nào nhưng ai cũng nghĩ đây là trò đùa, là do nữ nhi hồ nháo cả.

Nam Dương hầu âm thầm cảm tạ mất người hữu tâm tuyên dương trắng trợn kia.

Bất quá diễn trò thì phải diễn nguyên bộ.

Che che lấp lấp thì lại càng khiến người khác sinh nghi.

Nam Dương hầu suy nghĩ nát tâm để bảo vệ Đường Trừng.

Lúc đầu Nam Dương hầu đối với Ôn Hoài An rất hài lòng nhưng giờ nhìn người con rể chiếm tiện nghi này, ông nhịn không được mà lộ ra một ánh mắt ghét bỏ.

Ôn Hoài An lại bị ghét bỏ: “...”

Lão đại phu một mực không lên tiếng rốt cuộc cũng thể hiện cảm giác tồn tại của mình.

Lão bắt mạch cho Nam Dương hầu.

Ôn Hoài An lẳng lặng chờ đợi kết quả chẩn bệnh.

Trương thị cũng có chút hiếu kỳ hiệu quả của dược tề mà Tứ nha đầu giày vò ra.

Đường Hâm nhìn chăm chú, nhịn không được mà nắm chặt tay, môi cũng mím chặt lại.

Lão đại phu cẩn thận kiểm tra toàn thân cho Nam Dương hầu, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

“Hầu gia, mạch đập của ngài mạnh mẽ hữu lực, thân thể ngài phi thường khỏe mạnh!”

Ôn Hoài An kinh ngạc.

Nam Dương hầu thoải mái cười to.

“May mắn có dược tề của Trừng nhi!”

"Cha, cha yên tâm, có con ở đây, cha nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Đường Trừng giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiêu ngạo nói.

Nam Dương hầu cảm động cực kỳ, không hổ là nữ nhi bảo bối của hắn, thật hiếu thuận làm sao.

Nam Dương hầu quay đầu nhìn con soi xám Ôn Hoài An sắp tha nữ nhi bảo bối của ông đi mà ngứa mắt cực kỳ, càng nhìn càng thầy bất mãn.

“Tiểu tử, tiện nghi ngươi, thật không biết kiếp trước ngươi đã tích bao nhiêu đức mà kiếp này lại may mắn lấy được Trừng nhi của ta.”

Đường Trừng đứng một bên gật gật cái đầu nhỏ.

“Cha nói đúng, người có thể lấy ta đều là người có phúc khí, nếu không thì sao có thể lấy được ta kia chứ?”

Nói rồi Đường Trừng giương cằm với Ôn Hoài An rồi ngạo nghễ nói.

“Ôn Hoài An, ngươi kiếm lợi lớn rồi đó có biết không?”

Ôn Hoài An: “...”

Hắn lại một lần nữa không còn lời nào để nói.

Trương thị: “...”

Hai cha con này, đến cùng là mặt dày bao nhiêu mới có thể nói ra mấy lời như vậy chứ?

Khóe miệng bà giật nhẹ một cái, Ôn thế tử đến cùng là tạo cái nghiệt gì mà đen đủi dính vào Tứ nha đầu nhà này chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play