Nhưng sâu trong tiềm thức của Ôn Hoài An lại chưa bao giờ nghĩ đến việc giải trừ hôn ước cùng Đường Trừng, điều này đến chính hắn cũng không phát hiện ra.
Đường Trừng cong cong mắt, tâm tình có chút vui vẻ.
Nhìn đi, nàng liền biết hiện tại mình là bánh trái thơm ngon mà, đến cả vị hôn phu cắn chết cũng không muốn nhả nàng ra, sầu chết người nha.
Nếu như cha đứa nhỏ đã không muốn giải trừ hôn ước như vậy thì chứng tỏ Ôn Hoài An nguyện ý ngâm tắm cường thể dược tề nha.
Đường Trừng cảm thấy như vậy cũng tốt.
Đứa nhỏ sống cùng cha ruột bao giờ chả hơn cha dượng.
“Đợi chút rồi ngươi đi ngâm cương thể dược tề đi, ngươi thật sự quá yếu rồi.”
Lại một lần nữa bị nói thân thể yếu ớt, Ôn Hoài An khóe miệng giật giật, đành bất đắc dĩ mà đồng ý.
Đến nhạc phụ tương lai còn tự mình thử nghiệm hiệu quả dược tề cho Đường Trừng, hắn cũng chả có lý gì mà từ chối cả.
Đường Trừng có chút hài lòng đối với sự thức thời của vị hôn phu nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn tràn đầy ghét bỏ.
“Vòng đi vòng lại thì vẫn phải ngâm dược tề, thật không biết ngươi đang trêu đùa cái gì nữa.”
Mọi người: “...”
Cái gì gọi là lý sự?
Đây chính là lý sự!
Từ đầu tới đuôi một mình Đường trừng tự biên tự diễn rồi lại không ngừng thêm kịch rồi đến giờ dỗi luôn cả Ôn thế tử.
Cả đám người có chút đồng tình với vị thế tử bị tai bay vạ gió này.
Một cái nồi đen sì đột nhiên rơi xuống trên đầu, Ôn Hoài An không biết nói gì bèn sử dụng châm ngôn im lặng là vàng.
Đường Hâm một mặt khó tin nhìn Ôn thế tử thỏa hiệp với Đường Trừng, rõ ràng, trong sách không viết như vậy mà?
Sau khi xuyên đến, nàng một mực điệu thấp, không hề can thiệp đến bất kỳ sự phát triển nào của kịch bản chứ đừng nói đến hiệu ứng hồ điệp.
Nhưng, Đường Trừng lại quỷ dị không có sẩy thai, nha hoàn độc ác phản chủ San Hô thì bị Hầu gia làm cho biến mất.
Mấy kịch bản liên quan đến Đường Trừng đều sập, sập toàn bộ!
Hướng đi tương lai của Đường Trừng là một ẩn số, khả năng rất lớn là nàng ta sẽ cùng Ôn thế tử trói buộc chung một chỗ.
Đường Hâm khó mà tiếp nhận kết quả như vậy, nàng khẽ rũ mắt, nghĩ đến hôn sự mà mẫu thân an bài cho nàng bèn thu lại mấy phần không cam lòng trong mắt.
Nam Dương hầu liếc nhìn sắc mặt của con rể tương lai, lại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của con gái, ông lên tiếng cho mấy người không liên quan lui xuống rồi bước ra khỏi thùng tắm, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, tràn trề sức lực, phảng phất như dùng mãi không hết vậy.