Tần Quang Cảnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão thái thái nhà mình, trong khoảnh khắc không thể tin vào tai mình. Suy nghĩ chốc lát, trong lòng lại dâng lên niềm vui, chỉ cho rằng tổ mẫu muốn xoay chuyển cục diện để bảo vệ nữ nhi của mình, bèn gật đầu đồng ý.
Lúc này, Từ ma ma mới đi thỉnh Tần Vô Song vào sảnh.
Nàng từ cửa sau tiến vào, đi thẳng đến trước mặt mọi người, lần lượt hành lễ với tổ mẫu, bá thúc, cùng song thân.
Tần gia lão thái thái gọi nàng đến bên cạnh, chỉ vào dãy ghế đối diện, giới thiệu về Mục lão thái quân và Nghê thị. Tần Vô Song lại tiến lên hành lễ với hai người.
Vừa trông thấy nàng, Mục lão thái quân lập tức sững sờ, ánh mắt như bị hút chặt vào dáng hình nàng, cứ thế mà chăm chú quan sát. Lại thấy nàng cử chỉ tự nhiên, dáng vẻ đoan trang, dung mạo thanh tú thoát tục, trong lòng càng thêm hài lòng, bèn kéo nàng đến gần, tỉ mỉ đánh giá một phen, miệng không ngừng tấm tắc khen:
“Tốt, tốt! Đúng là một hài tử ngoan!”
Nghê thị thì lại chẳng mấy để tâm, nhưng nay có việc nhờ vả, đành gượng cười gật đầu phụ họa.
Tần gia lão thái thái mỉm cười nói:
“Song Nhi, vừa rồi con hẳn cũng đã nghe rõ, Mục lão thái quân đích thân đến cầu hôn, muốn con làm thiếu phu nhân của Mục gia. Tổ mẫu muốn hỏi, con nghĩ thế nào?”
Tần Vô Song khẽ cúi đầu, chậm rãi đáp:
“Bẩm tổ mẫu, Song Nhi… còn chưa muốn xuất giá.”
Lời vừa thốt ra, cả sảnh đường lập tức lặng đi, mọi người đưa mắt nhìn nhau, thần sắc kinh ngạc.
Ai nấy đều hiểu rõ, tuy lão thái thái nói là hỏi ý tứ của con cháu, nhưng hôn nhân đại sự xưa nay đều do trưởng bối định đoạt, hỏi han chẳng qua cũng chỉ là hình thức. Những người hiểu chuyện đều sẽ thuận theo ý bà, không ai dám đi ngược. Huống hồ, lấy thân phận của Tần Vô Song mà gả vào Mục gia, quả thực là trèo cao, sao lại còn không vừa ý?
“Vì sao?” Giọng lão thái thái thoáng trầm xuống.
Tần Vô Song cụp mi, nhẹ giọng nói:
“Thứ nhất, Song Nhi tuổi còn nhỏ, vẫn muốn ở bên cha mẹ tận hiếu thêm hai năm. Thứ hai, nghe nói… Mục gia tiểu công tử vốn phong lưu thành tính, trong nhà thê thiếp đông đảo. Nếu Song Nhi gả qua mà chàng không tỉnh lại, e rằng chẳng khác nào những di nương khác; nếu chàng tỉnh lại, chẳng biết có chịu nhận Song Nhi hay không… Ta sợ…”
Lời còn chưa dứt, Nghê thị đã tức giận cắt ngang.
Bà ta trừng mắt nhìn Tần Vô Song, thẳng tay chỉ vào nàng, giọng đầy tức giận:
“Ngươi còn chưa gả qua, sao đã dám nói xằng nói bậy về Phỉ Nhi nhà ta? Ai nói nó tỉnh không…”
Chưa dứt câu, đã thấy Mục lão thái quân lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt kia như ngầm cảnh cáo. Nghê thị cứng họng, đành nén giận, không dám nói thêm lời nào.
Thực ra, bề ngoài hai nhà tuy cười cười nói nói, tỏ ra hòa thuận, nhưng ai nấy trong lòng đều tự có tính toán riêng.
Mục gia muốn Tần Vô Song gả qua để xung hỉ cho Mục Phỉ, đơn giản là muốn cứu mạng; Tần gia muốn gả nàng đi, chẳng qua là mong kết thân với Mục gia để dựa vào quyền thế. Ngoại trừ vợ chồng Tần Quang Cảnh—cha mẹ ruột của Tần Vô Song—thật lòng thương con, thì những kẻ khác nào có ai để tâm đến cảm nhận của nàng? —— Bởi lẽ, họ vốn không cần quan tâm.
Nhưng Tần Vô Song, nàng lại muốn vì chính mình mà tranh đoạt một phen.
Mục lão thái quân chậm rãi nâng chén trà, tay khẽ vân vê nắp chén, thong thả quét đi vụn trà nổi trên mặt nước, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng thổi qua làn nước trà ấm. Bà ta không nói một lời, nhưng bầu không khí trong sảnh dần dần trở nên căng thẳng.
Tần Vô Song lúc này mới hiểu thế nào gọi là “không giận mà uy”.
Ngày thường, nàng vẫn cảm thấy tổ mẫu của mình thâm sâu khó lường, vui giận không lộ ra mặt, là người từng trải bao sóng gió. Nhưng nay, khi đối diện với Mục lão thái quân, nàng mới nhận ra thế nào mới thực sự là bậc tiền bối có khí thế.
Bà ta cười, có thể khiến người ta cảm thấy hiền hòa thân thiện. Nhưng khi mặt không biểu cảm, lại khiến người ta có cảm giác như bị núi lớn đè nặng, không khỏi sinh lòng kính sợ.
Ngay cả Tần gia lão thái thái cũng bất giác ngồi thẳng lưng, vừa định mở lời xoa dịu bầu không khí, thì Mục lão thái quân đã từ tốn lên tiếng:
“Không ngờ Ngũ nương tử tuổi còn trẻ mà tâm trí lại chín chắn như vậy.”
Lời này, nghe qua thì như lời khen, nhưng suy xét kỹ lại mang hàm ý châm chọc. Người bình thường mà nghe được, chỉ e lưỡi cũng sẽ líu lại vì sợ hãi.
Phải biết rằng, với địa vị của Mục gia hiện giờ, nếu họ đã cho ngươi thể diện, thì hai bên mới có thể cùng nhau tôn trọng, hòa thuận; nhưng một khi họ không muốn nể mặt ngươi, thì sẽ lập tức lấy thế đè người, khiến ngươi không còn đường xoay sở.
Người nhà họ Tần trong lòng bắt đầu luống cuống, liên tục ra hiệu cho Tần Quang Cảnh, hy vọng chàng có thể đứng ra giảng hòa, khuyên nhủ nữ nhi một chút. Dù sao, ngày thường Tần Vô Song vẫn là người nghe lời phụ thân nhất.
Nhưng giờ phút này, Tần Quang Cảnh chỉ lặng lẽ cúi đầu, không nói một lời.
Tần Vô Song lại bắt gặp ánh mắt đầy áp lực của Mục lão thái quân, nàng trấn định đáp:
“Mục lão thái quân quá lời rồi, Vô Song chỉ mong sống sao cho không thẹn với lòng mà thôi.”
Mục lão thái quân nhấc chén trà lên, đôi mắt sắc sảo dừng trên người nàng, tựa hồ đang cân nhắc điều gì. Ánh nhìn ấy thâm sâu khó lường, khiến người khác chẳng thể đoán nổi tâm tư bà. Một lúc lâu sau, bà mới đặt chén trà xuống, nhàn nhạt cười:
“Tốt một câu ‘không thẹn với lòng’. Vậy hôm nay, ta nể mặt hai nhà, hứa cho ngươi hai chữ ‘an tâm’.”
Người Tần gia nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Tần gia lão thái thái nhíu mày, trầm giọng hỏi:
“Không biết Mục lão thái quân nói hai chữ ‘an tâm’ này là có ý gì?”
Mục lão thái quân thong thả nói:
“Chữ ‘an tâm’ thứ nhất, là ta sẽ đích thân viết hôn thư, để Phỉ Nhi điểm chỉ rồi gửi đến. Có hôn thư này, Ngũ nương tử chính là thê tử danh chính ngôn thuận của Phỉ Nhi. Hắn có nhận hay không, cũng đều phải nhận.”
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tần Vô Song. Chỉ thấy nàng rũ mi, sắc mặt vẫn bình thản như nước, không gợn lên chút cảm xúc nào.
Mục lão thái quân hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp lời:
“Chữ ‘an tâm’ thứ hai, chính là khi Ngũ nương tử tiến phủ, chúng ta sẽ không làm rình rang, chỉ dùng một cỗ kiệu nhỏ đón nàng vào từ cửa hông. Nếu Phỉ Nhi tỉnh lại, sẽ chọn ngày lành để chính thức đính hôn, chờ nàng cập kê rồi mới thành thân. Còn nếu chẳng may Phỉ Nhi bạc mệnh…” Bà ta dừng lại, giọng điệu vẫn bình thản như cũ, “Vậy ta sẽ sai người đưa Ngũ nương tử lặng lẽ trở về, sính lễ cũng sẽ hoàn trả đầy đủ. Như thế, danh tiết của nàng vẫn được bảo toàn. Giờ có thể yên tâm chưa?”
Người Tần gia vừa nghe, vừa mừng vừa lo. Điều kiện này đối với Tần gia mà nói, quả thực là không mất gì mà được cả.
Thế nhưng, Tần Vô Song vẫn do dự, hàng mày khẽ nhíu lại, tựa hồ còn đang cân nhắc điều gì.
Phong thị thấy vậy, trong lòng nóng như lửa đốt, không màng đến lễ nghi, vội vàng đứng dậy, còn chưa kịp quỳ xuống đã sốt ruột nói:
“Song tỷ nhi, chuyện tốt thế này con còn do dự gì nữa? Mau mau nhận lời đi!”
Tần Vô Song lại chậm rãi ngước mắt, nhìn thẳng vào Mục lão thái quân, nhẹ giọng nói:
“Việc này… có thể cho ta thêm vài ngày suy xét không?”
Mục lão thái quân lập tức đứng bật dậy.
Trong phòng, mọi người nhất thời chấn động, vội vã đứng lên theo.
Bà ta nhìn chằm chằm Tần Vô Song, hồi lâu sau mới lạnh lùng cười một tiếng:
“Có quyết đoán là chuyện tốt. Nhưng nếu không biết nắm giữ đúng mức, thì khéo quá hóa vụng. Hôm nay ta chỉ nói đến đây. Dù ngươi có muốn suy xét, Phỉ Nhi nhà ta cũng không chờ được lâu. —— Tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”
Nói xong, Mục lão thái quân xoay người rời đi.
Người Tần gia sắc mặt đồng loạt biến đổi.
Tần gia lão thái thái vội vàng đứng dậy tiễn khách, nhưng Mục lão thái quân chỉ khoát tay ngăn lại:
“Lão tỷ muội, không cần tiễn.”
Tần gia lão thái thái đành dừng bước, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho vợ chồng Tần Quang Cảnh theo tiễn.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Tần gia lão thái thái, Tần Vô Song và vợ chồng Tần Quang Cảnh.
Tần gia lão thái thái ngả người ra ghế, sắc mặt trầm xuống, không nói lời nào.
Tần Quang Cảnh thấy thế, khẽ thở dài, chậm rãi lên tiếng:
“Mẫu thân, Nhân Nhân còn nhỏ…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, lão thái thái đã giơ tay cắt ngang:
“Các ngươi lui xuống trước, ta có chuyện muốn nói riêng với Song tỷ nhi.”
“Mẫu thân…”
“Từ ma ma, tiễn bọn họ ra ngoài.”
Từ ma ma vội bước lên, đứng chắn trước mặt Tần Quang Cảnh, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Tam gia, lão phu nhân đang giận, người đừng nói thêm nữa, cứ lui trước thì hơn.”
Tần Quang Cảnh không dám cãi lời, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn con gái mà an ủi:
“Nhân Nhân, đừng sợ, có cha ở đây…”
Lâm thị đứng bên cạnh, ánh mắt chất chứa ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ hóa thành sự bất lực và áy náy.
Tần Vô Song nhẹ gật đầu, dịu dàng cười:
“Cha mẹ cứ yên tâm.”
Nàng vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng song thân khuất dần ngoài cửa, cho đến khi nghe thấy tiếng cười lạnh của lão thái thái vang lên:
“Nói đi, con muốn gì?”
Tần Vô Song xoay người lại, rũ mắt, giọng nói vẫn cung kính như cũ:
“Tổ mẫu nói gì, Song Nhi không rõ.”
Lão thái thái chăm chú nhìn nàng, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy uy nghiêm:
“Trong đám nữ nhi của Tần gia, con luôn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, trầm lặng ít nói, nhưng thực ra lại là người có tâm cơ nhất. Nếu thực sự không muốn gả, con chỉ cần thẳng thừng từ chối là được, hà tất phải vòng vo như vậy? —— Chẳng qua là đang cò kè mặc cả với Mục gia mà thôi. Ta nhìn ra được, con vốn không thực sự phản đối việc vào Mục gia. Nếu Mục lão thái quân đã đưa ra điều kiện tốt nhất, vậy mà con vẫn chần chừ, thà mạo hiểm chọc giận bà ta cũng không chịu nhận lời ngay, chẳng phải là đang muốn thương lượng thêm với Tần gia sao?”
Tần Vô Song nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm bội phục.
Quả nhiên, tổ mẫu không phải người dễ đối phó, có thể nhìn thấu tâm tư nàng đến mức này, thực sự khiến người ta phải kính nể.
Đúng như tổ mẫu dự liệu, nàng sớm muộn gì cũng phải gả vào Mục gia. Nhưng trước khi bước chân qua cửa, nàng nhất định phải chuẩn bị cho mình một chỗ đứng vững chắc.
Nếu Mục Phỉ còn nhớ chuyện cũ, mọi việc có lẽ vẫn dễ dàng xoay chuyển. Nhưng nếu hắn đã quên sạch quá khứ, vậy thì cuộc sống của nàng sau này chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì.
Hôn thư từ Mục gia chẳng qua chỉ là điều kiện tối thiểu để nàng có được danh phận chính đáng.
Mặt khác, việc nàng cố ý khiêu khích Mục lão thái quân thực chất là để ép Tần gia phải nhượng bộ. Một khi Tần gia bị dồn vào thế bí, ắt sẽ đáp ứng mọi điều kiện nàng đưa ra.
Nghĩ vậy, Tần Vô Song khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
“Nếu tổ mẫu đã nhìn thấu, vậy Song Nhi cũng không giấu giếm nữa. Quả thực, con có vài chuyện muốn nhờ tổ mẫu giúp đỡ.”
Lão thái thái khẽ gật đầu:
“Nói nghe thử xem.”
Tần Vô Song bình tĩnh đáp:
“Sau khi con gả vào Mục gia, mong tổ mẫu giao toàn bộ việc quản lý chi tiêu của Tam phòng cho Tào ma ma xử lý.”
Tào ma ma vốn là nhũ mẫu của Tần Quang Cảnh, từng có thời được người người kính trọng khi ông đỗ đạt khoa cử. Khi ấy, ai ai cũng khen bà là người vú nuôi tận tâm. Nhưng sau khi Tần Quang Cảnh lâm bệnh, bà lại trở thành cái gai trong mắt kẻ khác, bị đổ lỗi là đã chăm sóc không chu toàn, để rồi từ chỗ được trọng vọng lại bị ghẻ lạnh, khinh khi.
Sau đó, Phong thị nhân cơ hội tìm cớ, đẩy bà từ Tam phòng xuống phòng bếp làm kẻ sai vặt. Đến cả Tần Quang Cảnh cũng chẳng thể giữ bà lại.
Thuở nhỏ, Tần Vô Song thân thể yếu ớt, thường xuyên ốm đau. Khi ấy, Tào ma ma xót nàng gầy yếu, liền tự mình lên núi tìm dược thảo bồi bổ. Nào ngờ một lần không may trượt ngã, gãy chân, từ đó để lại di chứng đau nhức mãi không lành.
Nếu nói trong Tần gia còn ai thật lòng lo lắng cho Tam phòng, thì e rằng chỉ có mình bà.
Lão thái thái vốn là người tinh tường, vừa nghe Tần Vô Song nói vậy liền đoán được những năm qua Tam phòng đã phải chịu không ít ấm ức. Bà trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi thở dài:
“Con cứ yên tâm. Chuyện trước đây là ta sơ suất, về sau sẽ không như vậy nữa. Ta sẽ để Tào ma ma quay về Tam phòng, toàn quyền quán xuyến mọi việc trong ngoài.”
“Điều thứ hai…” Tần Vô Song chậm rãi nói, “Con muốn toàn bộ hiệu thuốc của Tần gia làm của hồi môn.”
Lão thái thái nghe vậy, không khỏi kinh ngạc, chau mày hỏi:
“Con muốn hiệu thuốc làm gì? Nó làm sao so được với vàng bạc châu báu?”