Giang Linh cảm thấy trưởng công chúa dường như đã hiểu lầm điều gì đó. Hơn nữa, lời nàng nói khiến bản thân y có chút không hiểu, liền ngơ ngác hỏi:

“Vì sao lại muốn điện hạ ăn không đủ no?”

Là người yêu thích mỹ thực nhất, Giang Linh nhíu mày. Chẳng lẽ Đông Cung đã nghèo đến mức không đủ cơm ăn sao? Bị đói thật sự rất khó chịu mà.

Sợ trưởng công chúa lại nói ra điều gì kinh thiên động địa, Tiêu Thịnh Vân liền ôm eo Giang Linh, cất giọng nhẹ nhàng:

“Yến tiệc thưởng hoa sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trước đi.”

"Được rồi, bổn cung không trêu chọc các ngươi nữa." Trưởng công chúa không muốn làm khó người mình yêu thích, nghĩ rằng hai người trẻ tuổi này da mặt mỏng, nên thuận theo ý Thái tử mà đổi chủ đề.

“Năm nay trong phủ có đầu bếp dùng các loại hoa để làm điểm tâm. Một lát nữa Tiểu Linh nhớ nếm thử, xem có ngon không, có chỗ nào cần sửa đổi không.”

Vừa nghe nói có đồ ăn, Giang Linh lập tức quên hết những điều chưa hiểu lúc nãy, hăng hái gật đầu. Trong lòng thầm tính toán lúc rời đi có thể mang một ít về hay không. Lỡ như Đông Cung thật sự nghèo đến mức không đủ ăn, thì ít nhất cũng có thứ để ứng phó khi cần!

Đoàn người tiến vào tiền viện, nơi tổ chức yến hội.

Đây là một khu sân rộng lớn nằm ở phía bắc kinh thành, được xây dựng theo phong cách Giang Nam, với tường cột chạm trổ tinh xảo, hành lang uốn lượn mềm mại, phong cảnh vô cùng mỹ lệ. Trưởng công chúa là nữ nhi được tiên đế sủng ái nhất khi còn tại vị, và khu sân này chính là món quà mà tiên đế tốn công xây dựng để tặng nàng vào lễ cập kê.

Trong viện có một con sông nhỏ tự nhiên chảy qua, khách khứa tụ tập ven bờ, tổ chức trò chơi khúc thủy lưu thương, vô cùng tao nhã và thú vị.

*¹Khúc thủy lưu thương là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất lễ” xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.

Khi thấy Thái tử xuất hiện, mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.

Giang Linh cùng Thái tử bước lên chủ vị, suốt dọc đường đi thu hút không ít ánh mắt.

Người hầu đã sớm chuẩn bị sẵn thức ăn và rượu ngon. Những đĩa điểm tâm tinh xảo được bày biện trên các bàn gỗ nhỏ, bên cạnh còn đặt bình rượu, tiện cho khách nhấm nháp.

Sau khi ngồi xuống, toàn bộ sự chú ý của Giang Linh đều bị điểm tâm hấp dẫn, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đánh giá từ phía dưới.

Một chiếc bánh hoa đào màu hồng nhạt tỏa ra hương thơm đặc trưng của hoa đào, vị ngọt thanh khi đưa vào miệng. Giang Linh thích thú ăn liền mấy miếng, thấy Thái tử không động đến, liền cầm một miếng đưa đến bên miệng nam nhân:

“Điện hạ, nếm thử đi, cái này ngon lắm.”

Từ lúc hai người bước vào, bất kể là hoàng tử, công chúa hay công tử thế gia đều âm thầm quan sát. Giờ phút này, hành động Giang Linh đút điểm tâm cho Thái tử cũng bị bọn họ thu vào mắt.

Bề ngoài không ai thể hiện gì, nhưng trong lòng đều âm thầm tò mò: Liệu Thái tử điện hạ có chấp nhận ăn điểm tâm từ tay Thái tử phi không?

Tiêu Thịnh Vân rũ mắt, ánh nhìn dừng lại trên chiếc bánh hoa đào trước mặt, rồi chậm rãi dịch chuyển đến bàn tay đang cầm nó.

Ngón tay thiếu niên thon dài, trắng nõn, đầu ngón tay còn lộ ra chút hồng nhạt. Dưới ánh mặt trời, đôi tay ấy còn mê người hơn cả chiếc bánh.

“Điện hạ?”

Tay đưa lâu sẽ mỏi, thấy Thái tử cứ nhìn chằm chằm mà không có động tĩnh, Giang Linh nhịn không được lên tiếng thúc giục.

Dường như bừng tỉnh, Tiêu Thịnh Vân khẽ hé môi, cắn xuống chiếc bánh hoa đào trong tay Giang Linh. Như vô tình, đầu răng nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay y.

Giang Linh không để ý, đút xong liền thu tay lại, tự mình cầm một miếng điểm tâm khác đưa vào miệng.

Tiêu Thịnh Vân trầm ngâm nhìn bàn tay vừa bị môi của mình chạm vào khẽ lướt qua đôi môi thiếu niên, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Ăn xong vài miếng điểm tâm, Giang Linh cảm thấy có chút khát nước. Nhìn thấy bầu rượu tinh xảo trên bàn, y liền tự rót một ly cho mình.

Đưa lên mũi ngửi thử, hương rượu rất dễ chịu, thoang thoảng mùi hoa hòa quyện với hương rượu nồng đậm, đây là hương vị mà Giang Linh chưa từng thử qua.

Không hề đề phòng, y uống một ngụm lớn.

Chỉ một giây sau—

Quá cay!

Giang Linh suýt nữa phun ra ngoài.

Gian nan nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, hốc mắt Giang Linh cũng đỏ lên.

Tiêu Thịnh Vân vội vàng rót nước ấm đưa tới. Giang Linh nhận lấy ly nước, uống mấy ngụm mới miễn cưỡng xua bớt vị cay nồng còn đọng lại trong miệng.

“Đây là gì vậy?” Giang Linh sợ hãi đẩy bầu rượu ra xa. “Sao mà cay thế?”

“Là đào hoa nhưỡng.” Tiêu Thịnh Vân cầm khăn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt Giang Linh. “Không quen uống sao?”

Giang Linh vội vàng lắc đầu. Thứ này quá khó uống, sau này y không muốn thử lại nữa.

Ánh mắt lướt qua chén rượu bị mình đẩy sang một bên trên bàn gỗ, Giang Linh thấy Tiêu Thịnh Vân nâng chén lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Có phải rất khó uống không?” Giang Linh hồi hộp nhìn chằm chằm vào đối phương, lo lắng hắn cũng sẽ không chịu nổi mà nhổ ra.

Nhưng Tiêu Thịnh Vân lại uống cạn ly rượu mà sắc mặt không hề thay đổi. Giang Linh không khỏi hoài nghi—chẳng lẽ vị giác của mình có vấn đề? Chỉ có mình thấy nó cay thôi sao?

Nhìn sang những người khác trong tiệc rượu, chén qua chén lại, ai nấy đều mang theo nụ cười, không một ai tỏ ra miễn cưỡng.

Cũng phải, rượu này có mùi hương dễ chịu như thế, lẽ ra không thể khó uống mới đúng. Nhất định có chỗ nào đó sai sai. Nghĩ vậy, Giang Linh cầm lại chén rượu, định thử thêm một lần nữa.

Nhưng ngay khi chén rượu sắp chạm vào môi, bàn tay y bị ai đó giữ lại.

Giang Linh khó hiểu ngẩng đầu lên.

“Nếu không thích thì đừng uống.” Tiêu Thịnh Vân nhẹ nhàng bẻ từng ngón tay của y ra, đặt bầu rượu trở lại chỗ cũ.

“Nhưng mà… ngài uống được mà…” Không có lý do gì ta lại không uống nổi cả. “Hơn nữa, nó thơm lắm, chỉ là quá cay thôi. Điện hạ thật sự không thấy cay sao?”

Vì uống một ngụm rượu mạnh, khuôn mặt Giang Linh đỏ bừng, đuôi mắt cũng ửng lên một màu hồng nhạt, làn da trắng nõn càng thêm phần diễm lệ.

Khi hỏi, y vô thức dựa sát vào người nam nhân trước mặt. Giữa hơi thở tràn ngập hương rượu, thậm chí còn mê hoặc lòng người hơn cả rượu mạnh. Nếu không phải ánh mắt Giang Linh vẫn còn trong veo, có lẽ Tiêu Thịnh Vân sẽ nghĩ rằng y đã say.

“Ta vẫn muốn uống nữa.” Giang Linh cọ cọ vào vai nam nhân, giọng nói có chút làm nũng. “Muốn uống loại không cay.”

“Được rồi, cô cho em một loại không cay.” Trước dáng vẻ này của Giang Linh, Tiêu Thịnh Vân hoàn toàn không thể từ chối.

Rượu đúng là rượu ngon, nhưng lại quá mạnh. Không trách được Giang Linh không chịu nổi.

Tiêu Thịnh Vân vẫy tay, một hạ nhân đứng gần đó lập tức bước lên.

“Có loại rượu nào thích hợp cho người không quen uống rượu không?”

“Có chuyện gì vậy?” Trưởng công chúa đang trò chuyện cùng một vị phu nhân thì chú ý đến động tĩnh bên này.

“Linh Nhi không uống được rượu mạnh.”

“Xem bổn cung này, suýt chút nữa quên mất chuyện này. Đúng lúc, năm nay vừa mới ủ xong một loại rượu trái cây, có thể để Tiểu Linh nếm thử.”

Giang Linh ghé vào vai Tiêu Thịnh Vân, nhìn hai người họ nói chuyện. Mãi đến lúc này y mới cảm thấy đầu có chút choáng váng. Nghĩ đến chuyện mấy ngày trước cũng vì chóng mặt mà phải uống thuốc, y âm thầm quyết định không nói cho Thái tử, tránh để bị ép uống thứ thuốc đắng ngắt đó lần nữa.

Khi rượu trái cây được mang đến, dưới ánh mắt tràn đầy mong chờ của Giang Linh, Tiêu Thịnh Vân rót hơn nửa ly, đưa đến bên môi y:

“Nếm thử một ngụm. Nếu không quen thì dừng lại.”

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Giang Linh chỉ nhấp một ngụm nhỏ, đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng vị cay.

!!!

Nhưng sau khi nuốt xuống, đôi mắt Giang Linh sáng rực lên.

“Ngon quá!”

Hương vị ngọt thanh của trái cây lấn át đi vị cay nồng, khi vào miệng lại mềm mại, ôn hòa, vô cùng thích hợp với người không quen uống rượu như y.

Cảnh tượng thân mật giữa hai người  lọt vào mắt những người tham dự yến hội. Mọi người không khỏi tràn đầy kinh ngạc, thì thầm bàn tán bên tai nhau dưới sự che đậy của tiếng nước chảy.

“Tin đồn quả nhiên không sai, điện hạ đối với Thái Tử Phi quả thực không giống với người khác.”

“Không chỉ là sủng ái bình thường đâu, thế này phải gọi là cưng chiều đến tận trời mới đúng. Ngươi không biết rồi, ba năm trước có một tiểu thư thế gia định mượn cớ say rượu để tiếp cận Thái tử, kết quả bị hắn lạnh lùng đẩy ra, hoàn toàn không chút thương hoa tiếc ngọc.”

“Trước đây có người nói Thái tử sủng Thái Tử Phi chỉ là làm màu. Hôm nay ta mới được tận mắt chứng kiến, nếu đây mà là ‘làm màu’ thì e rằng tất cả những cặp phu thê ân ái trên đời cũng chỉ là đang diễn kịch.”

“Không ngờ khi ở riêng, Thái tử lại như vậy. Thật sự đảo lộn nhận thức của ta. Trước đây ta cứ nghĩ rằng trên đời này không ai vô tình hơn Thái tử, hóa ra chỉ là vì hắn chưa gặp đúng người mà thôi.”

“ Điện hạ trước mặt Thái tử phi thoạt nhìn không có gì đáng sợ.”

“Chỉ là trước mặt Thái Tử Phi mà thôi.”

Lời này không hề sai. Suốt cả buổi yến hội, có không ít người cố ý tìm cơ hội tiếp cận Thái tử. Nhưng hắn thậm chí chẳng buồn liếc mắt, chỉ đơn giản che mắt Thái Tử Phi lại rồi kéo người rời đi.

“Vừa rồi là ai vậy?”

Giang Linh bị nam nhân ôm chặt trong ngực, tầm mắt chỉ còn là một mảnh tối đen. Y lảo đảo bước đi theo đối phương, giọng nói mang theo chút nghi hoặc.

Y mê rượu, uống quá nhiều đến mức choáng váng, bị Thái tử đưa ra ngoài hóng gió để tỉnh rượu.

“Không phải em tò mò rượu trái cây vừa rồi được làm thế nào sao? Cô dẫn em đi xem.”

"Được a." Giang Linh lập tức chuyển sự chú ý.

Tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Trưởng Công chúa. Nàng buông chén rượu, lạnh lùng nói: “Đem người mời ra ngoài. Nơi này của bổn cung không phải là nơi để ai đó trèo lên trời. Về sau nếu có phát thiệp mời, không cần gửi thiệp mời cho bên đó nữa.”

“Vâng.”

Giang Linh cùng Tiêu Thịnh Vân đi xem cây ăn quả, nhưng cơn choáng váng không thể chống đỡ nổi, liền tựa đầu lên vai Tiêu Thịnh Vân mà ngủ say.

Đến khi tỉnh lại, sắc trời đã dần tối. Thị nữ nghe được động tĩnh, liền bưng tới một bát canh giải rượu.

"Đây là cái gì?" Giang Linh nhìn chằm chằm bát canh trong tay thị nữ, như thể gặp phải kẻ địch.

“Là canh giải rượu, điện hạ cố ý dặn dò phải hâm nóng cho ngài uống.”

“Không đắng chứ?”

“Không đắng.”

Nửa tin nửa ngờ, Giang Linh bưng chén lên, trước tiên nhấp một ngụm nhỏ, xác nhận không giống thuốc đắng mới yên tâm uống cạn.

"Điện hạ đâu?" Nhìn quanh một vòng trong phòng nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc, Giang Linh tùy tiện hỏi một câu.

“Nô tỳ không biết.”

 

Giang Linh cũng không trông chờ thị nữ sẽ biết, chỉ sờ sờ trán, cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt, liền mặc áo ngoài vào rồi xuống giường:

“Ta ra ngoài đi dạo một chút.”

Vừa mở cửa, cơn gió lạnh từ từ thổi tới, làm tan bớt cảm giác say rượu người.

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh. Dưới sự dẫn đường của thị nữ, Giang Linh đi qua một con đường nhỏ, tiến vào tiền viện nơi tổ chức yến tiệc, như thể từ chốn thanh u yên tĩnh bước vào chốn phồn hoa náo nhiệt.

Thị nữ yên lặng đi theo sau lưng y, chỉ lên tiếng khi Giang Linh hỏi đường, còn lại đều vô cùng trầm mặc. Dù y đi đâu cũng không ngăn cản, hiển nhiên là đã nhận được mệnh lệnh từ trước.

Vừa đi vừa quan sát xung quanh, men say trong người y dần dần tan đi.

“Thái Tử Phi, xin dừng bước!”

Một giọng nói vang lên từ phía sau, kèm theo tiếng bước chân ngày càng gần. Giang Linh dừng lại, quay đầu nhìn.

Trước mặt y là một nam nhân vận áo gấm xanh biển, bên cạnh là một thiếu niên vận bạch y tuấn tú.

“Các ngươi là?”

Nam nhân mặc y phục xanh biển chắp tay, cung kính nói:

“Thần là Khuất Anh Trác, đây là tiểu đệ của thần, Khuất Hoài. Tiểu đệ từ nhỏ đã ngưỡng mộ Thái tử điện hạ, mong rằng Thái Tử Phi có thể tiến cử một chút.”

"A?" Giang Linh không hiểu. Muốn gặp Thái tử thì cứ đi gặp, tại sao lại phải thông qua y?

Khuất gia từ lâu đã muốn bám vào Thái tử. Trước kia, họ từng tính kế đưa nữ nhi vào Đông Cung, nhưng thấy Thái tử quá mức sủng ái Thái Tử Phi, liền đổi phương án, đẩy tiểu nhi tử vào thay. Nếu thành công, cả nhà sẽ hưởng vinh hoa phú quý không hết; nếu thất bại, cũng chẳng tổn thất gì.

Vì vậy, từ lúc Giang Linh cùng Thái tử đến dự yến hội, Khuất Anh Trác đã luôn theo dõi. Biết rằng khó tiếp cận Thái tử, hắn liền chuyển hướng sang Thái Tử Phi, người có vẻ dễ thuyết phục hơn.

“Thái Tử Phi yên tâm, tiểu đệ của thần không phải kẻ thích tranh đoạt. Nếu được vào Đông Cung, nhất định sẽ an phận, tận lực hầu hạ ngài cùng điện hạ. Chỉ cầu ngài đáp ứng, dù chỉ là một tiểu viện hẻo lánh cũng được.”

Khuất Anh Trác tính toán rất kỹ. Chỉ cần Khuất Hoài vào được Đông Cung và giành được sự sủng ái của Thái tử, về sau còn ai bận tâm đến ý kiến của Thái Tử Phi?

Giang Linh suy nghĩ một lúc rồi chợt hiểu ra, y thốt lên:

“Ý ngươi là… muốn đưa đệ đệ ngươi vào Đông Cung làm trắc phi?”

Khuất Anh Trác thoáng sững sờ, không biết có phải Thái Tử Phi đã đoán được tính toán của bọn họ nên cố tình nói ra như vậy hay không.

Không đợi hắn kịp giải thích, Giang Linh đã khó xử nói:

“Chỉ e là không được, thêm một người thì tốn thêm phần lương thực, Đông Cung nuôi không nổi.”

Y vẫn còn nhớ lời Trưởng Công chúa nói—Thái tử còn ăn không đủ no, nếu thêm một người nữa, chẳng phải đồ ăn càng thiếu hụt sao?

Khó mà làm được! So với một Khuất Hoài xa lạ, Giang Linh càng không muốn để Thái tử chịu đói.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play