Nam nhân mỉm cười, giọng nói không khó để nhận ra sự sủng nịch.
“Tìm y phục có cổ cao lại đây”
Ở Đông Cung thì vẫn ổn, nhưng ra ngoài lại có dấu răng trên cổ, trông có vẻ hơi rêu rao.
"Vâng." Nhìn thấy sắc mặt Thái tử có chút hơi khó hiểu, Phạm công công mỉm cười rồi đi lấy y phục, xem ra quan hệ giữa Thái tử và Thái Tử Phi thực sự rất thân thiết.
Khi Giang Linh đánh răng xong, Tiêu Thịnh Vân cũng khoác áo bước ra ngoài.
Sau khi uống hết hai ngày thuốc, cơ thể Giang Linh cuối cùng cũng hồi phục. Trương thái y nghe Thái tử kể về việc Giang Linh không chịu uống thuốc, ông không kê đơn nữa mà chuyển sang lập thực đơn tẩm bổ, giúp y tiếp tục điều dưỡng bằng thực phẩm.
Nhờ có Thái tử lên tiếng, mỗi sáng Giang Linh đều bị gọi dậy đúng giờ để dùng bữa. So với việc uống thuốc, chuyện này y vẫn có thể phối hợp.
Trong khoảng thời gian đó, Giang Linh cùng Thái tử đến thăm Hoàng hậu.
Lần này, không có ai đến quấy rầy.
Hoàng hậu rất yêu thích Giang Linh, mỗi lần y đến thăm đều cho người trong bếp nhỏ của Cảnh Minh Cung chuẩn bị đủ loại món ngon. Giang Linh cũng thích đến chỗ Hoàng hậu, vì mỗi lần đến đây đều được ăn những món ngon khác nhau.
Lúc dùng bữa, để tiện gắp thức ăn, Giang Linh hơi vén tay áo lên. Hoàng hậu tinh mắt nhìn thấy một vết đỏ mờ trên cánh tay y.
Thấy Giang Linh ăn uống vui vẻ, Hoàng hậu nuốt lời định nói xuống. Chỉ đến khi hai người chuẩn bị rời đi, bà mới giữ riêng Tiêu Thịnh Vân lại để nói chuyện.
“Thái tử cảm thấy Tiểu Linh thế nào?”
“Mẫu hậu sao đột nhiên hỏi vậy?” Tiêu Thịnh Vân khó hiểu.
“Mẫu hậu chỉ thấy Tiểu Linh là một đứa trẻ ngoan, con nên đối xử tốt với y. Dù có điều gì bất mãn, cũng không nên làm y bị thương.”
“Nhi thần không có.” Tiêu Thịnh Vân cụp mắt xuống, suy nghĩ xem bản thân đã làm gì khiến Hoàng hậu có hiểu lầm này.
“Mẫu hậu không mong gì hơn, chỉ hy vọng các con đều có thể sống tốt. Con nói thật cho mẫu hậu biết, con rốt cuộc nghĩ thế nào về Giang Linh?”
Tiêu Thịnh Vân nghĩ thế nào ư? Ngay cả chính hắn cũng không rõ. Nhưng hắn biết một điều—hắn không chán ghét thiếu niên bên cạnh mình. Không chỉ không chán ghét, thậm chí có thể nói là thích.
Sự xuất hiện của thiếu niên ấy đã mang đến sức sống cho thế giới vốn cằn cỗi của hắn.
“Nếu con không hài lòng với hôn sự này, sau này có thể—”
“Không có bất mãn.” Tiêu Thịnh Vân cắt ngang lời Hoàng hậu. “Những lời này về sau mẫu hậu không cần nhắc lại. Nếu y đã trở thành Thái tử phi của nhi thần, nhi thần nhất định sẽ chăm sóc y thật tốt.”
“Vậy mẫu hậu cũng có thể yên tâm.” Hoàng hậu hiểu rất rõ tính cách con trai mình. Nếu có thể khiến hắn nói ra những lời như vậy, chứng tỏ trong lòng hắn thật sự đã đặt Giang Linh vào một vị trí quan trọng. Bà không cần lo lắng về tương lai của hai người nữa.
Sau khi trở về, Giang Linh phát hiện lần này Hoàng hậu gửi đến vài bình dược cùng một số thư từ được đóng gói cẩn thận, có lẽ là gửi cho Thái tử. Y cũng không để tâm nhiều, chỉ đơn giản sai người cất đi.
Ngày 12 tháng Tư, Trưởng công chúa tổ chức tiệc ngắm hoa trong phủ, thiệp mời được gửi đến Đông Cung.
“Trưởng công chúa mỗi năm đều tổ chức tiệc ngắm hoa, mời rất nhiều khách khứa. Các hoàng tử, công chúa, con cái đại thần đều sẽ tham gia. Công tử có muốn đi không?” Thanh Dao đưa thiệp mời đến trước mặt Giang Linh.
Giang Linh lật xem ký ức của nguyên chủ. Cha mẹ y mất sớm, những buổi tiệc như thế này vốn không đến lượt y tham gia. Nếu có cơ hội đi, cũng chỉ là do Giang Trí Viễn và phu nhân dẫn theo để làm nền cho Giang Diệu Hoa.
“Người bên Giang gia có đi không?” Giang Linh hỏi, ngón tay lật qua tấm thiệp mời.
“Phủ Thượng thư mỗi năm đều nhận được thiệp mời.”
“Vậy thì đi thôi. Điện hạ có tham gia không?”
“Hành tung của Điện hạ, nô tỳ không rõ. Nhưng nếu công tử muốn đi, có thể mời Điện hạ cùng tham dự.”
Sau một khoảng thời gian chung sống, Thanh Dao đã thực sự xem Giang Linh là chủ tử của mình. Nàng hy vọng mối quan hệ giữa Giang Linh và Thái tử có thể ngày càng thân thiết.
Trong triều gần đây không có chuyện gì trọng đại, Tiêu Thịnh Vân đã phái người điều tra về vụ hương liệu, nhưng vẫn chưa có tin tức hồi báo. Nghe Giang Linh nói muốn tham dự yến tiệc ngắm hoa do Trưởng công chúa tổ chức, hắn quyết định đi cùng.
Trưởng công chúa là muội muội út của Hoàng đế đương triều, từng có công lớn trong cuộc tranh đoạt ngai vàng năm xưa. Hoàng đế vô cùng kính trọng nàng, và các hoàng tử cũng đều mong nhận được sự ủng hộ từ nàng. Vì vậy, yến tiệc ngắm hoa hằng năm của Trưởng công chúa luôn là sự kiện mà các hoàng tử nhất định phải tham gia.
Giang Linh xuyên đến thế giới này, ngoài lần đầu tiên trong cơn buồn ngủ chạm mặt các hoàng tử, y vẫn chưa có dịp tiếp xúc trực tiếp với họ.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, hôm nay người đánh xe là hộ vệ Tề. Khi bước lên xe, Giang Linh theo thói quen mỉm cười với hắn, định hỏi xem cá hắn nuôi dạo này thế nào. Nhưng chưa kịp mở lời, y đã bị Thái tử ôm chặt kéo vào trong xe ngựa.
"Điện hạ?" Giang Linh nghi hoặc nhìn hắn, cảm thấy dường như tâm trạng Thái tử không vui.
Tiêu Thịnh Vân cũng không hiểu vì sao bản thân vừa rồi lại có cảm giác bất mãn thoáng qua như vậy. Cảm xúc ấy đến rất nhanh nhưng cũng tiêu tan nhanh chóng khiến hắn không thể nắm bắt.
"Chút nữa nếu có người em không thích đến bắt chuyện, đừng để ý đến họ." Tiêu Thịnh Vân kéo y ngồi xuống, nhớ đến tính cách của Trưởng công chúa, có chút đau đầu, “Cô mẫu cô tính tình hơi kỳ lạ. Nếu nàng có nói gì khó hiểu, em cũng đừng để trong lòng.”
Tin tức Thái tử và Thái Tử Phi sẽ đến khiến yến tiệc năm nay náo nhiệt hơn hẳn. Không ít gia tộc không nhận được thiệp mời cũng tìm cách đưa người đến góp vui.
Dù gì, đây cũng là lần đầu tiên Thái Tử Phi chính thức xuất hiện trước mặt mọi người.
Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đoán về y. Một số người cảm thấy tò mò về Giang Linh – vị Thái Tử Phi từng là một công tử vô danh của Giang thượng thư phủ trước khi tiến cung.
“Hạ nhân bọn ta thấy rõ, Thái tử điện hạ đối với Thái Tử Phi quả thật khác biệt. Trước đây, không biết bao nhiêu người gửi thiệp đến Đông Cung, mong được gặp mặt Thái Tử Phi, nhưng đều bị Thái tử thẳng thừng từ chối, thậm chí thiệp mời còn chưa từng đến tay y. Vậy mà lần này, chính ngài ấy lại chủ động đưa Thái Tử Phi đến đây...”
"Thịnh Vân xưa nay vốn trọng tình nghĩa, bổn cung hiểu rõ điều đó. Hắn xem ta như cô mẫu, bổn cung tất nhiên cũng coi hắn như cháu trai." So với các hoàng tử khác, Trưởng công chúa có phần thiên vị Thái tử hơn.
Dặm lại son môi, Trưởng công chúa nhìn mình trong gương: “Màu này thế nào?”
“Công chúa dùng màu nào cũng đẹp cả.”
“Nghe nói Thái Tử Phi là một mỹ nhân, hôm nay bổn cung có phúc được chiêm ngưỡng rồi.”
Lúc này, một thị nữ bước vào bẩm báo: “Công chúa, Thái tử điện hạ đã đến.”
Trưởng công chúa được thị nữ dìu đỡ, chậm rãi bước xuống tiền viện. Lúc này, Giang Linh và Thái tử đã xuống xe ngựa, theo sự hướng dẫn của hạ nhân mà đi vào trong.
Hôm nay, Tiêu Thịnh Vân vẫn mặc một bộ trường bào màu đen, phần vạt áo được thêu hoa văn chìm bằng chỉ bạc, đầu đội ngọc quan cùng tông màu, tuy giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ xa hoa tinh tế. Giang Linh thì khoác lên mình một bộ y phục màu trắng ngà, bên ngoài là một lớp sa mỏng nhạt màu, trông thanh thoát tựa tiên nhân. Gương mặt linh động, sáng ngời của y càng khiến cả người trở nên rạng rỡ.
Hai người đứng cạnh nhau, một người cao lớn tuấn mỹ, một người kiều diễm thoát tục, vô cùng xứng đôi.
Sau khi hành lễ với Trưởng công chúa, ánh mắt Giang Linh tò mò quan sát vị công chúa đang khoác trên mình bộ cung trang đỏ thẫm.
Trưởng công chúa bảo dưỡng rất tốt, trên khuôn mặt gần như không hề có dấu vết của năm tháng. Đôi mắt phượng hẹp dài có vài phần giống với Tiêu Thịnh Vân, nhưng so với hắn, nàng bớt đi nét lạnh lùng mà lại thêm vài phần quyến rũ.
“Nhìn bổn cung làm gì thế?” Trưởng công chúa nhận ra ánh mắt của Giang Linh, dừng bước, nghiêng đầu hỏi.
Ấn tượng đầu tiên của nàng về thiếu niên này không tệ. Đôi mắt trong veo, vừa nhìn đã biết không phải người có tâm cơ thâm trầm. Qua từng hành động nhỏ nhặt, nàng có thể nhận thấy sự ỷ lại của Giang Linh đối với Thái tử. Một mỹ nhân hết lòng hướng về mình như vậy, khó trách Thái tử lại động lòng.
“Công chúa thật xinh đẹp!” Giang Linh kinh ngạc cảm thán.
Giọng điệu trong trẻo, không chút nịnh nọt hay tính toán, chỉ đơn thuần là lời khen chân thành, khiến tâm tình Trưởng công chúa rất tốt. Nàng tháo chiếc vòng tay trên cổ tay mình, đeo lên tay Giang Linh.
“Tiểu Linh có mắt thẩm mỹ lắm, chiếc vòng này tặng ngươi làm lễ gặp mặt. Ngươi cũng rất xinh đẹp.”
Chiếc vòng mang phong cách cổ điển, toàn bộ có màu đen, trên mặt khảm vài viên đá quý với màu sắc khác nhau. Khi đeo trên tay Giang Linh không hề mang vẻ nữ tính, trái lại còn làm nổi bật làn da trắng nõn của y.
Bên dưới ống tay áo rộng, làn da tựa tuyết lộ ra, nổi bật lên một vệt đỏ chói mắt.
Giang Linh xoay xoay cổ tay, do dự không biết có nên nhận hay không, liền quay sang nhìn Thái tử để xin ý kiến.
Nhận ra ánh mắt đầy thích thú của y, Tiêu Thịnh Vân nắm lấy tay y, nhẹ giọng nói: “Cô mẫu tặng, thích thì cứ nhận.”
Vòng tay này thực sự hợp với Giang Linh. Tiêu Thịnh Vân cân nhắc lát nữa về Đông Cung sẽ lục lại trong kho, xem có món nào tương tự để tặng y hay không.
Trưởng công chúa chăm chú quan sát hai người, ánh mắt dừng lại tại một điểm nào đó, khóe mày hơi nhướn lên. Nàng khẽ cười, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Giang Linh, dịu dàng nói:
“Tiểu Linh à, nếu sau này Thái tử khi dễ ngươi, cứ đến tìm cô mẫu cáo trạng. Cô mẫu sẽ giúp ngươi trút giận.”
Giang Linh chớp chớp mắt, ngây ngô đáp: “Điện hạ không khi dễ ta mà……”
Nhưng thực ra, đêm đó vì uống thuốc mà y cắn Thái tử mấy lần.
Lẽ nào dấu vết này bị trưởng công chúa phát hiện?
Giang Linh có chút chột dạ, cẩn thận liếc nhìn cổ Thái tử. Khi thấy vết cắn chưa hoàn toàn mờ đi, ánh mắt y khẽ rụt lại.
“Nhìn mấy vết này đi.” Trưởng công chúa hơi nâng cằm, ánh mắt chậm rãi quét từ cổ Thái tử xuống cánh tay Giang Linh, chiếc vòng vừa đeo vào lại càng làm nổi bật những vết hằn mờ trên da. “Còn cả cánh tay ngươi nữa, phải bị bắt nạt đến mức nào mới để lại dấu vết sâu thế này?”
Giọng nói của Trưởng công chúa mang theo ý vị sâu xa:
“Mỹ nhân là để nâng niu, không phải để ức hiếp.” Nàng dạy dỗ hai người trẻ tuổi, “Không được quá thô bạo, nếu không sẽ để lại bóng ma tâm lý. Tiểu Linh, ngươi cũng đừng quá chiều theo Thái tử. Nhất là chuyện này, không thể để nam nhân một lần ăn quá no.”
Những dấu vết kia đều là do thuốc để lại, nhưng không ngờ lại bị Trưởng công chúa hiểu lầm thành một chuyện khác.
Tiêu Thịnh Vân cúi mắt nhìn vết hằn trên cánh tay Giang Linh, quả thực là do hắn vô thức siết chặt mà thành.
Lúc này, giải thích cũng không được, mà không giải thích cũng không xong…