Tiêu Thịnh Vân khựng lại một chút, chiếc muỗng chạm vào thành bát phát ra âm thanh trong trẻo.

Tiếng động này như thể đánh vào lòng Giang Linh, y rụt đầu lại, lặng lẽ kéo chăn che đi nửa khuôn mặt.

Tiêu Thịnh Vân đặt muỗng xuống, khẽ cong ngón tay, nhẹ nhàng búng vào trán thiếu niên:

“Là em không chịu ăn uống tử tế đến mức ngất xỉu, đây là thuốc bổ do thái y kê cho.”

Vừa nghe thấy đó là thuốc dành cho mình, Giang Linh vội vàng lắc đầu nguầy nguậy:

“Mau đem đi, ta không uống đâu!”

"Ngoan nào," thấy y giãy giụa quá lợi hại, Tiêu Thịnh Vân đành phải đưa chén thuốc ra xa một chút, đồng thời dùng một tay giữ chặt y. “Vừa rồi không phải khó chịu sao? Uống thuốc vào sẽ thấy đỡ hơn.”

Giang Linh vốn dĩ đã chóng mặt, vừa rồi lại lắc đầu quá mạnh khiến cơn choáng váng ập tới làm y mềm nhũn, bất động nằm trong lòng Tiêu Thịnh Vân.

"Ta không muốn uống." Hương thuốc đã khó chịu thế này, uống vào chắc chắn còn tệ hơn.

Lòng y giống như một nhành cỏ nhỏ bị mưa to vùi dập, lá rũ xuống, cả người toát ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

"Chỉ là một chén thuốc thôi mà. Uống xong ăn một miếng mứt hoa quả, trong miệng sẽ không còn đắng nữa." Tiêu Thịnh Vân kiên nhẫn dỗ dành.

"Thật không?" Giang Linh nửa tin nửa ngờ.

"Cô uống thuốc nhiều năm rồi, lần nào cũng làm vậy." Tiêu Thịnh Vân thản nhiên nói dối. Sự thật là hắn luôn uống một hơi cạn sạch, chưa từng dùng mứt hoa quả để át vị đắng.

Giang Linh nghi ngờ nhìn sắc mặt Tiêu Thịnh Vân, nhưng không nhìn ra được hắn có đang lừa mình hay không. Cuối cùng, hắn miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi...”

Thấy y đồng ý, Tiêu Thịnh Vân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào. Để tránh y giãy giụa làm đổ thuốc, hắn đành giữ chặt Giang Linh, ôm gọn vào lòng. Vạt áo đen của hắn đan xen cùng lớp áo lót màu nhạt trên người thiếu niên, chẳng thể phân biệt rõ ràng.

Hương thơm nhàn nhạt từ người Giang Linh tràn ngập trong không khí. Đáy mắt Tiêu Thịnh Vân tối lại, nhưng hắn nhanh chóng buông tay.

“Để cô đút em uống, hay tự mình uống?”

Giang Linh nhìn chén thuốc đen ngòm, thế nào cũng không mở miệng nổi, đành cắn răng nhắm mắt: “Ngài đút đi.”

Thử thử độ ấm, thuốc vẫn chưa nguội. Tiêu Thịnh Vân múc một muỗng, đưa đến bên môi Giang Linh: “Há miệng.”

Giang Linh ngoan ngoãn mở miệng. Nhưng vừa nuốt vào, vị đắng lập tức lan tỏa khắp miệng khiến y nhăn chặt mày, suýt chút nữa đã phun ra.

Tiêu Thịnh Vân phản ứng nhanh nhạy, lập tức đưa tay che miệng Giang Linh, không để y nhổ thuốc ra.

Giang Linh trợn tròn mắt, "ô ô" vài tiếng, trong miệng đầy thuốc nhưng nhất quyết không chịu nuốt xuống.

“Nuốt vào đi, rồi sẽ không khó chịu nữa.”

Đầu lưỡi y đã tê rần vì vị đắng, giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Thịnh Vân, cuối cùng đành cam chịu, không tình nguyện nuốt xuống.

Vừa nuốt xong, còn chưa kịp phản ứng, một muỗng thuốc khác đã được đưa đến bên môi.

Khó khăn lắm mới uống hết một chén thuốc, cả hai người đều toát mồ hôi, quần áo có chút xộc xệch. Giang Linh tức giận đến mức không còn quan tâm gì nữa, quay đầu liền cắn mạnh lên cổ Tiêu Thịnh Vân:

“Tên lừa đảo đáng ghét!”

Cảm giác bị cắn khiến Tiêu Thịnh Vân khẽ siết chặt cơ thể. Nhưng hắn hiểu thiếu niên đang giận dỗi, nên mặc kệ, để mặc y trút giận.

Mái tóc mềm mại cọ nhẹ vào gáy, lực cắn cũng không mạnh, giống như một con thú nhỏ mới mọc răng, "a a ô ô" phát tiết bất mãn.

Cắn được một lúc, Giang Linh chợt nhận ra—hình như làm vậy có thể hấp thu không ít long khí! Nghĩ vậy, y lập tức chuyển hướng chú ý, tranh thủ cơ hội tham lam hít thêm mấy hơi.

Thái tử không thích tiếp xúc thân thể, khiến y muốn lấy long khí rất khó khăn.

Giang Linh nheo mắt, lực cắn khẽ nới lỏng, động tác từ cắn chuyển thành mút, thậm chí còn tinh nghịch dùng đầu lưỡi liếm nhẹ một chút.

Tiêu Thịnh Vân giữ chặt eo thiếu niên, tay hơi siết lại. Hắn lấy một miếng mứt hoa quả, đưa đến bên môi Giang Linh:

“Cắn cổ cô không giúp hết đắng đâu, ăn chút mứt hoa quả đi.”

Giang Linh lúc này mới giật mình thoát khỏi cảm giác hấp thu long khí, nhưng vị đắng trong miệng lập tức nhắc nhở y vừa rồi đã chịu khổ thế nào. Y tức tối nghiến răng trên cổ nam nhân một cái, rồi mới chịu buông ra, ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy viên mứt hoa quả trong tay Tiêu Thịnh Vân.

Vị ngọt thanh của mứt quả hòa cùng đường lan khắp đầu lưỡi, áp đi cảm giác đắng ngắt khó chịu. Đôi mắt Giang Linh sáng lên—thật ngon!

Tiêu Thịnh Vân đặt chén thuốc và hộp mứt hoa quả sang một bên, dịu giọng hỏi:

“Đỡ hơn chưa? Còn chóng mặt không?”

Giọng điệu ôn nhu đến mức hoàn toàn không giống kẻ vừa ép y uống thuốc khi nãy.

Nghĩ đến cách nguyên tác miêu tả Tiêu Thịnh Vân, Giang Linh bỗng thấy vô cùng chính xác. Người này chuyên quyền độc đoán, y từ chối nhiều lần mà vẫn bị ép uống thuốc, đúng là có tiềm chất làm bạo quân. Nhưng mà... đầu óc y thực sự không còn choáng nữa.

Lấy lại sức, Giang Linh lập tức đẩy Tiêu Thịnh Vân ra, khoác áo ngoài rồi xuống giường, một lời cũng chẳng buồn nói, đi thẳng ra ngoài.

"Giận sao?" Tiêu Thịnh Vân đưa tay chạm vào vết cắn trên cổ, nhanh chóng đuổi theo.

Giang Linh không thèm để ý, chỉ chuyên tâm bước đi.

“Cô còn chưa trách em vì mới tỉnh dậy liền đổ oan cô, sao lại còn tỏ ra ấm ức thế này?”

Bị giữ chặt cổ tay, Giang Linh cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào Tiêu Thịnh Vân. Nghĩ đến chuyện mình trách oan hắn, trong lòng y có chút chột dạ.

Khi đó y còn nửa tỉnh nửa mê, câu nói kia gần như vô thức buột miệng. Y cứ nghĩ Tiêu Thịnh Vân sẽ tức giận, không ngờ đối phương chẳng hề trách móc mà còn nhọc lòng ép y uống thuốc.

Cơn giận trong lòng bất giác tiêu tan.

Tiêu Thịnh Vân khẽ thở dài, bước lên phía trước, nâng cằm y lên:

“Uống thuốc rồi mới nhanh khỏe lại. Giờ thấy khá hơn chưa?”

Giọng điệu ôn hòa, mang theo chút dỗ dành. Giang Linh ngước mắt, vừa vặn chạm vào ánh nhìn dịu dàng ẩn chứa sự quan tâm của Tiêu Thịnh Vân.

Nỗi bực bội vì bị ép uống thuốc hoàn toàn tan biến.

"Giờ đỡ hơn nhiều rồi." Giọng nói mềm nhũn, có chút làm nũng.

“Không phải thích ăn cá sao? Hôm nay cô bảo nhà bếp làm một bữa đều là cá cho em có được không?”

Giang Linh mắt sáng rực: “Được!”

Cuối cùng cũng dỗ xong, Tiêu Thịnh Vân vô thức thở phào nhẹ nhõm, buông cằm thiếu niên ra, đổi sang ôm eo: “Mẫu hậu vừa nhận được phương thức mới làm điểm tâm, mời chúng ta qua thử. Đợi em khỏe hơn, chúng ta cùng đi.”

"Lần này ta tha cho ngài, nhưng nếu lần sau còn ép ta uống thuốc, ta sẽ không thèm để ý tới ngài nữa!" Nghĩ đến long khí và mỹ thực, Giang Linh quyết định bỏ qua chuyện này.

"Vậy sau này em phải dậy sớm ăn sáng." Tiêu Thịnh Vân đuổi theo, giúp y chỉnh lại y phục, “Trương thái y nói, lần này em ngất đi là do không ăn sáng đúng giờ.”

Quả thật Giang Linh không có thói quen sinh hoạt theo gờ giấc cố định vì y thức dậy thất thường. Tiêu Thịnh Vân lại căn dặn cung nhân không được đánh thức y, nên có khi y tỉnh dậy đã gần trưa, liền tùy tiện ăn qua loa, đợi Tiêu Thịnh Vân về cùng ăn trưa.

“Biết rồi... Vậy thuốc còn phải uống không?”

Nhìn bộ dạng của y thế nào cũng không giống sẽ ngoan ngoãn uống thuốc. Nghĩ đến việc chỉ mới ép một lần đã bị cắn một dấu răng, Tiêu Thịnh Vân đau đầu—nếu hắn không có ở đây, ai có thể khiến Giang Linh chịu uống thuốc đây?

“Lần này nhất định phải uống hết, cô sẽ bảo người chuẩn bị nhiều mứt hoa quả hơn. Nếu sau này em khỏe mạnh, thì không cần uống nữa.”

“Được rồi...”

Sau lần đó, tuy Giang Linh vẫn chống đối khi uống thuốc, nhưng không còn giãy giụa quá mức. Chỉ là, cổ Tiêu Thịnh Vân xuất hiện thêm vài dấu răng, mà trên người Giang Linh cũng có không ít vết bầm.

Bởi vì mỗi lần uống thuốc đều làm loạn quá mức, Tiêu Thịnh Vân đành phải dùng sức kiềm chế y. Da Giang Linh mềm mịn, chỉ cần hơi mạnh tay một chút là để lại dấu vết. Qua vài ngày, cánh tay, eo, bụng y đã không thể nhìn nổi.

Cũng may đều là chỗ được quần áo che kín, không ảnh hưởng gì nhiều.

Tiêu Thịnh Vân đặc biệt nhờ Trương thái y kê thuốc tan máu bầm, mỗi sáng và tối đều tự tay thoa cho Giang Linh.

“Có đau không?”

Thuốc mỡ mát lạnh, Giang Linh lắc đầu: “Không đau, chỉ là nhìn đáng sợ quá.”

Làn da ở eo y quanh năm không phơi nắng, trắng nõn như tuyết, vết đỏ lại càng nổi bật. Tiêu Thịnh Vân mím môi, tỉ mỉ xoa thuốc.

Giang Linh cựa quậy, bật cười: “Ngứa...”

"Đừng trốn." Tiêu Thịnh Vân giữ chặt Giang Linh, giọng nghiêm túc: “Để cô bôi thuốc cho em.”

“Thật sự ngứa mà!”

“Nếu lúc uống thuốc em không làm loạn, bây giờ đã chẳng cần đến thuốc này.”

Khó mà không làm loạn được! Giang Linh liếc nhìn vết cắn trên cổ Tiêu Thịnh Vân, mắt hơi nheo lại. Không quậy một chút thì làm sao có cơ hội hút long khí đây?

 

---

Sáng sớm hôm sau, khi hầu hạ Thái tử thay y phục, Phạm công công vô tình thấy vết răng trên cổ hắn, không khỏi trợn tròn mắt:

“Điện hạ... cổ ngài...”

Tiêu Thịnh Vân đưa tay chạm vào cổ, sờ thấy mấy dấu răng. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh thiếu niên cắn vai hắn tối qua, đáy lòng bất giác nóng lên.

Hắn khẽ cười, thản nhiên nói: “Chỉ là một con mèo nhỏ cắn thôi.”

Một con mèo nhỏ vừa ép uống thuốc đã vươn móng vuốt cào người, giận dỗi liền trực tiếp cắn lên cổ hắn—đúng là một mèo con nũng nịu.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play