Y cố ý sai hộ vệ đi bắt cá, từng con một đều được chọn lựa kỹ càng vì y muốn tận hưởng niềm vui khi nuôi cá, rồi sau đó ăn luôn. Thế mà bây giờ Thái tử lại nói với y rằng đây là cá cảnh, không thể ăn được.
Nhìn thiếu niên với dáng vẻ như vừa chịu đả kích lớn, Tiêu Thịnh Vân kéo người ra khỏi bể cá rồi nói:
“Loại cá này chỉ có vẻ ngoài đẹp, nhưng thịt thì rất dai và không ngon. Nếu em muốn nuôi để ăn, cô sẽ sai người mang đến con khác có thịt ngon hơn.”
"Không cần đâu." Giang Linh uể oải gục đầu lên vai nam nhân. Y thực sự bị đả kích, chỉ có long khí mới có thể giúp y khôi phục tâm trạng.
Tiêu Thịnh Vân vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên, giọng nói mang theo ý cười:
“Vậy mấy con cá này còn định nuôi nữa không?”
Cái lu lớn như vậy, cũng không biết thiếu niên lấy từ đâu ra. Nếu là người khác làm mấy chuyện vô nghĩa này, Tiêu Thịnh Vân chắc chắn sẽ thấy phiền, nhưng vì đây là do y làm nên hắn không thấy phiền, mà chỉ thấy thú vị.
"Không nuôi nữa." Giang Linh dùng đầu cọ cọ vào vai nam nhân, vẻ mặt chán chường như thể không còn gì luyến tiếc. “Ta không muốn nhìn thấy chúng nữa.”
“Những con cá này ai bắt giúp em?”
"Là Tề hộ vệ." Giang Linh nhớ ra chuyện gì đó, liền kéo áo Thái tử. “Nếu không thì điện hạ đem mấy con cá này tặng cho Tề hộ vệ đi. Lúc trước ta nhờ hắn bắt cá, đã hứa rằng đợi khi cá lớn lên, sẽ chia cho hắn hai con.”
Tề hộ vệ là cận vệ Thái tử mang theo khi đưa Giang Linh ra khỏi cung lần trước. Lần này hắn cũng theo sát hai người để bảo vệ. Giang Linh không quen ai khác, bản thân lại là một loài thực vật, thân thể này còn sợ nước, nên đành phải nhờ Tề hộ vệ giúp bắt cá.
“Lúc đầu ta định trả bạc cho hắn, nhưng hắn không nhận.”
"Hắn có bổng lộc, làm việc cho chủ tử vốn là bổn phận, em không cần tặng gì thêm." Tiêu Thịnh Vân đối đãi với thuộc hạ luôn rất hào phóng. Tề hộ vệ là người đã cùng hắn xông pha chiến trường trở về, trung thành tận tâm, nên hắn rất coi trọng. “Lần sau muốn làm gì thì nói với cô một tiếng trước, được không?”
"Ừm." Giang Linh buồn bực đáp một tiếng, rồi chỉ vào cái lu lớn. “Vậy số cá này có mang tặng Tề hộ vệ không?”
“Nếu em đã hứa cho hắn hai con, thì cứ đưa qua. Số còn lại nếu muốn nuôi thì cứ nuôi tiếp.”
—
Sau một ngày bận rộn, Tề hộ vệ bất ngờ được đón tiếp bởi vị thái giám đắc lực bên cạnh Thái tử – Phạm công công.
“Phạm công công đến đây, chẳng hay điện hạ có gì phân phó?”
"Điện hạ không có phân phó gì." Phạm công công cười tủm tỉm, vẫy tay ra hiệu. “Ta phụng lệnh điện hạ và Thái Tử Phi, mang cá đến cho ngài.”
Đám cung nhân theo sau Phạm công công bưng bể cá bước vào.
Tề hộ vệ nhận lấy bể cá, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Đây là...?”
"Chùa Hộ Quốc có giống cá cẩm lý mang linh tính, Thái Tử Phi không nỡ giết hại, quyết định nuôi chúng. Hai con này là phần của ngài." Phạm công công giải thích.
Tề hộ vệ nhớ lại vẻ mặt đầy mong đợi của Thái Tử Phi khi nhờ mình bắt cá ban sáng. Hắn siết chặt tay quanh bể cá, giọng trịnh trọng:
“Xin nhờ Phạm công công chuyển lời, thuộc hạ cảm tạ Thái Tử Phi đã nhớ đến.”
Phạm công công vỗ vỗ vai Tề hộ vệ, hàm ý sâu xa:
“Điện hạ rất coi trọng ngài, Tề hộ vệ đừng để điện hạ thất vọng.”
“Thuộc hạ sẽ không.”
Sau khi trở về, Phạm công công chuyển lời của Tề hộ vệ đến Giang Linh. Việc đã hoàn thành, Giang Linh cũng nhanh chóng quên mất chuyện này.
Cuối cùng, số cá kia được nuôi tại Đông Cung. Tiêu Thịnh Vân chỉ định hai cung nhân có kinh nghiệm chuyên trách chăm sóc, còn Giang Linh thì chỉ thỉnh thoảng hứng thú mới đến cho cá ăn.
Không lâu sau, Thiên Vu đại sư tiến cung. Không ai biết ông đã nói gì với Hoàng đế, nhưng cuối cùng Hoàng đế cũng đồng ý để ông rời kinh.
Trước khi rời đi, Thiên Vu đại sư cố ý đến Đông Cung gặp Giang Linh, đưa cho y một khối ngọc bài nhỏ:
“Cầm ngọc bài này, Thái Tử Phi có thể tùy ý ra vào tiểu viện của bần tăng. Nếu bần tăng không có ở đó, xin phiền Thái Tử Phi thường xuyên ghé qua trông nom một chút.”
Giang Linh cầm ngọc bài trong tay, vuốt ve một hồi rồi khó hiểu hỏi:
“Không phải sân của ngài có người chuyên chăm sóc rồi sao?”
Thiên Vu đại sư chắp tay trước ngực, vẻ thoát tục càng rõ ràng hơn:
“Phật chú trọng duyên pháp. Thái Tử Phi là người có duyên.”
"Được thôi. Xem như nể mặt ngài... Ta sẽ thường xuyên ghé qua." Giang Linh hừ nhẹ một tiếng, rồi thu ngọc bài lại.
Y biết Thiên Vu đại sư đang ám chỉ chuyện hắn không vạch trần sự thật trước mặt Thái tử. Đáp lại, đại sư chỉ nhẹ giọng niệm một câu “A di đà Phật.”
Sự ra đi của Thiên Vu đại sư không gây ra bất kỳ sóng gió nào. Phần lớn người trong kinh thành thậm chí không biết ông đã rời đi, chỉ nghĩ rằng ông vẫn đang tĩnh tu ở chùa Hộ Quốc như trước.
—
Về chuyện ngọc bài, Giang Linh không giấu Tiêu Thịnh Vân. Vào buổi tối, sau khi Thái tử xử lí chính sự về, y liền kể lại.
"Điện hạ, ngài nói xem, Thiên Vu đại sư có ý gì đây?" Giang Linh dùng tay gõ nhẹ lên ngọc bài đặt trên bàn. “Chẳng lẽ muốn ta đến quét dọn sân cho hắn?”
"Chùa Hộ Quốc có tăng nhân chuyên trách quét dọn, không đến lượt em làm những việc này." Tiêu Thịnh Vân cầm ngọc bài lên quan sát một hồi, nhưng không thấy có gì đặc biệt. “Đại sư nói vậy, có lẽ trong sân hắn có thứ gì muốn để lại cho em.”
Giang Linh nhíu mày, lẩm bẩm:
“Ta chỉ mới gặp hắn một lần, cũng đâu có thân thiết gì. Nếu có gì muốn cho ta, sao không đưa thẳng tay, lại vòng vo thế này?”
"Được rồi, hôm nào cô cùng em đến đó xem." Tiêu Thịnh Vân đưa ngọc bài lại cho Giang Linh.
Nhưng Giang Linh không nhận, chỉ khoát tay:
“Cứ để ở chỗ ngài đi, lỡ ngày nào đó ta làm mất thì phiền.”
Y cũng không phải tùy tiện vứt đi, chỉ là cảm thấy thứ này có thể rất quan trọng, đặt ở chỗ y không bằng đặt bên người Tiêu Thịnh Vân sẽ an toàn hơn.
Tiêu Thịnh Vân rất hưởng thụ sự ỷ lại của Giang Linh đối với mình. Hắn không từ chối mà nhận lấy ngọc bài:
“Cô sẽ giữ giúp em, khi nào muốn lấy thì cứ đến tìm cô.”
“Được rồi.”
—
Thời gian trôi qua, những hạt giống mà Giang Linh và Thái tử cùng gieo trồng đã bắt đầu nảy mầm. Đợi đến khi cây lớn hơn một chút, Giang Linh quyết định chuyển chúng đến hoa viên, nơi có điều kiện sinh trưởng tốt hơn.
Thanh Dao tìm xẻng và các dụng cụ làm vườn, thấy Giang Linh đã xắn tay áo, ngồi xổm xuống chuẩn bị đào cây, liền vội nói:
“Công tử, những việc này cần gì phải tự tay làm? Để cung nhân làm là được rồi.”
"Không sao." Giang Linh vừa nói vừa tiếp tục đào đất. “Chỉ là đào lên rồi trồng lại, có gì mà mệt.”
Thế nhưng, y đã đánh giá quá cao thể lực của thân thể này. Sau một buổi chiều bận rộn, khi đứng lên, y bỗng cảm thấy choáng váng, thân thể lảo đảo, mắt thấy sắp ngã xuống—
Giang Linh nhắm mắt, thầm nghĩ:
“Không ngờ lần đầu tiên sau khi biến thành người lại ngã sấp xuống thế này. Không biết có đau không nữa...”
Nhưng cảm giác va chạm với đất không xuất hiện. Thay vào đó, một đôi cánh tay mạnh mẽ đã kịp thời đỡ lấy y.
Được hơi thở quen thuộc bao bọc, Giang Linh sững sờ trong chốc lát rồi mở mắt ra.
Đập vào mắt y là phần cằm sắc bén cùng đôi môi mím chặt của nam nhân.
"Điện hạ..." Theo bản năng, y níu lấy vạt áo Tiêu Thịnh Vân, giọng nói có chút ngơ ngác.
Tiêu Thịnh Vân đỡ y đứng vững, giọng nói không vui:
“Các ngươi hầu hạ Thái Tử Phi kiểu gì vậy?”
Vừa bước vào, cảnh đầu tiên nhìn thấy là dáng vẻ loạng choạng sắp ngã của thiếu niên. Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức lao tới đỡ lấy người. Khi cảm nhận được hơi ấm trong lòng ngực, hắn mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Đám cung nhân sợ hãi quỳ rạp xuống, toàn thân run rẩy trước cơn giận của Thái tử.
Sau hơn một tháng có Thái Tử Phi ở đây, bọn họ suýt nữa quên mất Thái tử đáng sợ đến nhường nào.
Không biết có phải vì ngồi xổm quá lâu hay không, đầu Giang Linh vẫn còn choáng váng. Y dựa vào lòng Thái tử, toàn bộ sức nặng đều dồn lên cánh tay nam nhân, nhờ đó mới không bị ngã.
Tiêu Thịnh Vân cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng mình. Trên khuôn mặt tái nhợt của Giang Linh lộ ra một mảng ửng đỏ bất thường, đôi môi trắng bệch, chân mày nhíu chặt, hiển nhiên là đang rất khó chịu.
Trong lòng hắn bỗng bùng lên một cơn giận vô cớ. Giọng nói Tiêu Thịnh Vân trở nên lạnh lùng:
“Đưa những người này xuống!”
“Điện hạ tha mạng ——”
Giang Linh bị tiếng ồn ào làm đau đầu, bực bội kéo kéo vạt áo:
“Là ta tự muốn chuyển hoa đến hoa viên, không liên quan gì đến bọn họ.”
"Được rồi, cô không phạt bọn họ." Tiêu Thịnh Vân đưa tay áp lên trán Giang Linh, cảm nhận được nhiệt độ nóng lên rõ rệt.
Phạm công công lập tức hiểu ý, lạnh giọng quát:
“Còn không mau lui xuống!”
“Vâng!”
“Tạ Thái tử điện hạ, tạ Thái Tử Phi khoan dung!”
Đám cung nhân run rẩy quỳ dập đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Bọn họ biết tính tình Thái tử nghiêm khắc đến mức nào. Nếu không có Thái Tử Phi cầu tình, hôm nay bọn họ e rằng khó bảo toàn mạng sống.
—
“Phạm Đức, truyền thái y!”
Bế ngang thiếu niên lên, Tiêu Thịnh Vân sải bước đi về tẩm điện.
Giang Linh rúc vào lồng ngực hắn, hơi thở từ người Tiêu Thịnh Vân tỏa ra có thể trấn an thần hồn, nhưng không xoa dịu được sự khó chịu trên cơ thể. Y cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng cơn choáng váng dồn dập.
Không lâu sau, Trương thái y đã đến. Khi ông ta bước tới cạnh giường, Tiêu Thịnh Vân đang định đứng dậy rời đi thì cảm giác tay áo bị kéo lại.
Cúi đầu xuống, hắn thấy thiếu niên sắc mặt nhợt nhạt, bàn tay siết chặt lấy tay áo hắn, giọng nói yếu ớt vang lên:
“Đừng đi...”
Ngón tay Giang Linh siết đến mức đầu ngón trở nên đỏ bừng, có thể thấy được sức lực lớn thế nào. Tiêu Thịnh Vân im lặng trong chốc lát, rồi ngồi xuống mép giường:
“Cô không đi, trước tiên để thái y khám cho em.”
Giang Linh ngơ ngác nhìn hắn một lúc, xác nhận rằng hắn sẽ không rời đi, mới từ từ thả lỏng tay.
—
Trương thái y bắt mạch cho Thái Tử Phi, bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi sóng dữ dội.
Là người thân cận của Thái tử, ông ta chưa từng thấy Tiêu Thịnh Vân kiên nhẫn với ai như thế này. Ngay cả khi Giang Linh nằm không thoải mái, Thái tử cũng dịu dàng ôm y vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Nếu trước đây có ai nói rằng Thái tử có thể đối xử với một người như vậy, ông ta chắc chắn sẽ nghĩ người đó bị hoang tưởng. Nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, ông ta không khỏi kinh ngạc và kính nể Giang Linh hơn.
Có thể khiến một kẻ như Thái tử – cứng rắn như kim cương – trở nên dịu dàng thế này, vị Thái Tử Phi này quả thực không đơn giản.
Kìm nén mọi suy nghĩ, Trương thái y cẩn thận bắt mạch rồi nhẹ nhàng thở ra:
“Thái Tử Phi không có gì đáng ngại, chỉ là lúc nhỏ ăn uống không điều độ, khiến cơ thể có phần suy nhược. Lần này ngất đi là do ngồi xổm quá lâu.”
Ông ta vừa viết đơn thuốc vừa hỏi:
“Sáng nay Thái Tử Phi đã ăn gì?”
Tiêu Thịnh Vân mỗi ngày đều lên triều khi Giang Linh chưa thức dậy, lúc trở về thường đã là buổi chiều hoặc chạng vạng, nên đúng là hắn không biết Giang Linh ăn sáng thế nào.
"Công tử hôm nay dậy muộn, ăn uống không được tốt lắm, chỉ dùng nửa chén cháo và hai miếng bánh phù dung." Thanh Dao đáp.
“Ăn như vậy là quá ít. Bữa sáng rất quan trọng, đặc biệt là với thân thể đã có hao tổn như Thái Tử Phi.”
Trương thái y nghĩ ra phương thuốc, giao cho cung nhân:
“Dùng đúng liều lượng.”
Ông ta dặn dò tiếp:
“Điện hạ cần lưu ý hơn đến bữa sáng của Thái Tử Phi, tốt nhất nên ăn uống đúng giờ mỗi ngày. Tổn hại sức khỏe không phải ngày một ngày hai mà thành, muốn điều dưỡng cần phải kiên trì.”
“Cô biết rồi.”
—
Mơ mơ màng màng, Giang Linh ngửi thấy một mùi thuốc Đông y đắng ngắt. Y tưởng rằng Thái tử đang uống thuốc, nhưng không ngờ mùi càng lúc càng gần.
Bị người đỡ ngồi dậy, y cảm nhận được vị thuốc càng thêm nồng đậm. Giang Linh theo bản năng muốn né tránh, nhưng sau lưng lại là lồng ngực rắn chắc của Tiêu Thịnh Vân, muốn trốn cũng không có đường.
“Ưm…”
Cố gắng mở mắt trong cơn choáng váng, vừa nhìn thấy bát thuốc sát mặt mình, Giang Linh lập tức giật mình kinh hãi:
“Điện hạ, ngài nhân lúc ta ngủ, muốn lén đút bát thuốc đắng này cho ta uống sao?!!”