Tiêu Thịnh Vân cùng Trưởng Công chúa vừa bàn xong chuyện, vừa bước đến đây liền nghe thấy câu nói đó, ánh mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.
Bên cạnh, Trưởng Công chúa vội lấy tay che miệng, cố gắng không để mình bật cười.
“Vị Thái Tử Phi này của ngươi thật sự thú vị quá đi, y làm sao lại nghĩ ra được cái cớ này để từ chối Khuất gia chọn người cho ngươi chứ?”
"Chỉ e không phải cái cớ đâu." Nhìn dáng vẻ của Giang Linh, rõ ràng là thực sự nghĩ như vậy.
Bị bọn họ chú ý, Giang Linh vẫn tiếp tục nói một cách hồn nhiên:
“Đệ đệ ngươi nhỏ như vậy, gầy như vậy, nếu nhà ngươi thiếu đồ ăn, chẳng phải nên để đệ đệ đi làm việc sao? Ngươi là huynh trưởng, lại cao lớn khỏe mạnh, thì nên gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình mới đúng chứ?”
Sắc mặt Khuất Anh Trác thay đổi mấy lần. Ban đầu, hắn tưởng Giang Linh đang châm chọc mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, hắn lại không chắc nữa.
Thực sự có người không hiểu được ám chỉ rõ ràng như vậy sao? Hay là do hắn ám chỉ chưa đủ rõ ràng, khiến đối phương hiểu lầm ý khác?
Khuất Anh Trác rơi vào vòng luẩn quẩn của sự nghi ngờ chính mình.
Lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên:
“Ở đây đang làm gì vậy?”
Tiếng bước chân chậm rãi lại gần, Khuất Anh Trác quay đầu, thấy Thái tử và Trưởng Công chúa đang được người hầu vây quanh đi tới.
Hai huynh đệ Khuất gia vội vàng hành lễ với Thái tử và Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi nói:
“Tiểu Linh nói rất đúng. Làm huynh trưởng, có những việc không nên đẩy cho đệ đệ. Khuất công tử, ngươi thấy có đúng không?”
"Công chúa nói chí phải." Khuất Anh Trác cắn răng trả lời.
Thái tử và Trưởng Công chúa không hề ra lệnh cho bọn họ đứng dậy, khiến hai huynh đệ chỉ có thể giữ nguyên tư thế quỳ. Trong lòng Khuất Anh Trác lo lắng không thôi, chỉ mong rằng lời nói ban nãy của hắn chưa bị Thái tử và Trưởng Công chúa nghe thấy.
Thái tử luôn lạnh nhạt với những kẻ cố tình tiếp cận mình. Trong mắt hắn, không hề có khái niệm "thương hoa tiếc ngọc". Trưởng Công chúa cũng vô cùng ghét những hành vi như vậy. Ban ngày, một nữ tử dám có ý đồ quyến rũ Thái tử đã bị đuổi ra khỏi yến hội, thậm chí toàn bộ gia tộc của nàng ta cũng bị liên lụy.
Ai ai trong kinh thành cũng biết địa vị của Trưởng Công chúa. Nếu bị nàng ghét bỏ, một gia tộc nhỏ bé nào có thể gánh nổi hậu quả? Chưa kể, Thái tử vẫn chưa lên tiếng, không biết sẽ có thái độ thế nào.
Nghĩ đến đây, lòng Khuất Anh Trác tràn đầy hối hận. Hắn không nên tùy tiện tiến lên khi thấy Thái Tử Phi ở một mình.
Không khí rơi vào tĩnh lặng, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng hắn.
May mắn thay, Thái tử và Trưởng Công chúa không xử lí hắn ngay trước mặt Giang Linh. Chỉ bắt hắn quỳ thêm một lúc lâu, sau đó liền đuổi đi.
Sau khi huynh đệ Khuất gia rời đi, Tiêu Thịnh Vân bước đến bên cạnh Giang Linh, giọng nói có chút bất mãn:
“Nơi của cô mẫu luôn có quá nhiều kẻ không nên xuất hiện.”
Hắn thừa nhận bản thân đang giận cá chém thớt. Chỉ cần nghĩ đến việc có kẻ chạy đến trước mặt Giang Linh nói ra những lời không nên nói, cơn tức giận trong lòng hắn liền bùng lên, khó mà kìm nén được.
Trưởng Công chúa hiểu rõ tâm tư hắn, liền nhẹ giọng trấn an:
“Một số người luôn cảm thấy bản thân chỉ thiếu một cơ hội mà thôi. Nhưng ngươi yên tâm, chuyện lần này bổn cung sẽ xử lý, nhất định sẽ cho ngươi và Tiểu Linh một câu trả lời thỏa đáng.”
Nàng biết rõ trong kinh thành có không ít người mơ tưởng đến vị trí bên cạnh Thái tử. Có tư tâm vốn dĩ không sai, nhưng bọn họ không nên ngang nhiên giở trò ngay trong yến hội của nàng.
Đặc biệt là không nên ra tay với Thái Tử Phi để tìm cách tiếp cận Thái tử.
Trưởng Công chúa hiểu rất rõ tính tình của Thái tử, lần này, Khuất gia đã phạm phải điều tối kỵ của hắn.
"Khuất gia, cô mẫu sẽ tự mình xử lý." Tiêu Thịnh Vân lạnh nhạt nói.
Hắn muốn để những gia tộc có tâm tư không tốt hiểu rằng, đừng mong tìm được cơ hội từ Thái Tử Phi.
“Được rồi, bổn cung còn phải sắp xếp lịch trình tiếp theo, không quấy rầy hai đứa nữa.”
Tiễn Trưởng Công chúa đi, Giang Linh ngoắc nhẹ ngón tay Thái tử, tò mò hỏi:
“Điện hạ hình như đang rất tức giận?”
Tiêu Thịnh Vân nắm lấy tay y, trầm giọng dặn dò:
“Sau này, nếu lại có người như vậy đến trước mặt em nói bậy, em không cần để ý, cứ trực tiếp đuổi đi là được.”
Ngắm hoa yến, trọng điểm chính là ngắm hoa. Giang Linh uống rượu say, ngủ mất hơn một canh giờ. Đến khi tỉnh lại và ra tiền viện, yến hội đã vào giai đoạn náo nhiệt nhất. Người tham gia đang trổ tài đối thơ, làm thơ hay còn được Trưởng Công chúa ban thưởng.
Giang Linh không biết làm thơ, cũng không có hứng thú với mấy thứ này. Nhìn thấy bên cạnh có một trò chơi ném thẻ vào bình rượu, y lập tức phấn khởi kéo Thái tử chạy về phía đó:
“Điện hạ, ta muốn chơi cái kia!”
“Lục đệ cũng có hứng thú với trò này sao?”
Một giọng nam ôn hòa vang lên. Giang Linh dừng chân, thu lại tầm mắt từ trò chơi, quay đầu nhìn về phía người vừa nói.
Không xa, một nam nhân mặc cẩm phục màu đỏ tía đứng đó, mỉm cười nhìn bọn họ.
Người này có vài phần giống với Thái tử. Giang Linh nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn Thái tử bên cạnh, tò mò hỏi:
“Đây là...”
“Tam hoàng huynh, Dục Vương.”
Vừa dứt lời, Dục Vương đã bước tới gần, cười tủm tỉm nói:
“Lục đệ thật không tốt tính chút nào. Thái Tử Phi xinh đẹp như vậy, đệ cứ giấu mãi làm gì?”
“Đúng vậy, đệ cũng luôn muốn gặp Thái Tử Phi. Hôm nay khó khăn lắm hoàng huynh mới đưa y ra ngoài, thế mà lại để y biến mất giữa chừng?”
Một thiếu niên áo lam đang chơi trò ném thẻ vào bình rượu cũng buông vật trong tay, bước đến.
“Đây là Cửu hoàng tử.”
Cửu hoàng tử quan sát Giang Linh một lúc, dường như có chút bất mãn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đẹp thì có đẹp, nhưng trong kinh thành cũng không thiếu người đẹp hơn. Vì sao lục ca lại cố tình để mắt đến hắn?”
Cửu hoàng tử chơi thân với Giang Diệu Hoa, nhiều lần nghe hắn than phiền về vị đường đệ này, nên ấn tượng ban đầu đối với Giang Linh không mấy tốt đẹp.
“Ngươi biết chơi ném thẻ vào bình rượu không? Cùng chơi một ván chứ?”
Giang Diệu Hoa trong miệng lúc nào cũng chê bai Giang Linh, nhưng Cửu hoàng tử lại thực sự tò mò, rốt cuộc người này có gì đặc biệt mà có thể khiến vị lục hoàng huynh không gần nữ sắc kia để ý đến.
Cảm nhận được địch ý ẩn giấu trong lời nói của Cửu hoàng tử, Giang Linh cố gắng lục lại ký ức. Bất kể là nguyên chủ hay chính mình, dường như chưa từng có xung đột với Cửu hoàng tử. Vậy tại sao đối phương lại có thái độ này với y?
Ánh mắt Giang Linh lướt qua những người đang tham gia trò chơi. Hầu hết bọn họ đều là con cháu những gia tộc danh giá. Y nhận ra vài gương mặt quen thuộc—Tạ Tư Nghiêu, Dương Hủ, và cả Giang Diệu Hoa.
Giang Diệu Hoa đã bị giáo huấn một lần nên không dám tiến lên, nhưng vị trí hắn vừa đứng lại chính là bên cạnh Cửu hoàng tử.
Giang Linh bỗng nhiên hiểu ra. Địch ý của Cửu hoàng tử đối với mình, hơn phân nửa là do Giang Diệu Hoa mà ra.
“Đường ca của ngươi rất giỏi trò này, vậy ngươi chắc cũng không quá kém đâu nhỉ? Có muốn so tài một ván không?”
Giang Diệu Hoa tuy nhân phẩm không ra gì, nhưng lại rất rành mấy trò ăn chơi. Hắn và Cửu hoàng tử thân thiết, thường xuyên dẫn Cửu hoàng tử đi chơi bời, vì thế rất được đối phương yêu thích. Lần này, nghe nói Giang Diệu Hoa bị Thái tử trách phạt vì chuyện của Giang Linh, Cửu hoàng tử liền muốn nhân cơ hội này danh chính ngôn thuận “dạy dỗ” Giang Linh một chút.
“Tiêu Thịnh Dật.”
Thái tử lạnh mặt, giọng nói hàm chứa cảnh cáo.
“Chỉ là một trận đấu nhỏ thôi mà, lục hoàng huynh cần gì phải ngăn cản?”
Cửu hoàng tử rất sợ Thái tử, nhưng vì Giang Diệu Hoa, hắn vẫn cố chấp không chịu nhượng bộ.
“Nếu ta thua, ta sẽ tặng hắn san hô ta vừa nhận được. Còn nếu hắn thua, vậy coi từ đây không được phép gây khó dễ cho Giang Diệu Hoa nữa.”
Quả nhiên là vì Giang Diệu Hoa.
Giang Linh bước lên một bước, mỉm cười nói:
“Được thôi, ngươi ném trước đi.”
Cửu hoàng tử không khách sáo, tiến lên sân đấu, sẵn sàng thể hiện. Thực ra, trình độ ném thẻ vào bình rượu của hắn cũng không phải quá giỏi, nhưng hắn tự tin rằng để thắng Giang Linh vẫn dư sức.
Với Giang Linh, trò này không phải việc khó. Ban đầu, động tác của y còn có chút mới lạ, nhưng sau vài lần thử, càng lúc càng chuẩn xác hơn. Ngược lại, Cửu hoàng tử bị ảnh hưởng tâm lý, càng ném càng tệ.
Cuối cùng, Giang Linh giành chiến thắng.
Cửu hoàng tử tuy thua nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc:
“Nghe nói trước đây ngươi chưa từng chơi trò này, vậy mà vẫn có thể thắng ta, lợi hại thật đấy.”
Cửu hoàng tử tính tình ngay thẳng, tận mắt chứng kiến Giang Linh càng chơi càng giỏi, mỗi lần đều tiến bộ rõ rệt, hắn liền thực sự bội phục, lập tức quấn lấy Giang Linh hỏi bí quyết.
Nhìn thấy san hô sắp đến tay, Giang Linh hào phóng chỉ ra mấy vấn đề trong kỹ thuật của Cửu hoàng tử. Qua đó, y cũng nhận ra một điều—Cửu hoàng tử chính là kiểu người vừa chơi dở vừa mê chơi.
“Ngươi có muốn tiếp tục chơi không? Cô mẫu chuẩn bị phần thưởng rất phong phú, nói không chừng ngươi có thể giành hạng nhất. Nếu vậy, những món đồ đó, ngươi có thể cho ta xem một chút thì càng tốt.”
“Ta hỏi điện hạ một chút đã.”
“Chuyện này có gì phải hỏi? Thái tử chẳng lẽ không cho phép ngươi chơi sao?”
Giang Linh cảm thấy hứng thú, liền chạy nhỏ đến bên cạnh Thái tử: “Điện hạ, ta còn muốn chơi thêm một lúc nữa.”
"Muốn chơi thì cứ chơi đi." Tiêu Thịnh Vân dịu dàng lau mồ hôi trên trán Giang Linh. “Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút.”
Trưởng công chúa vốn hào phóng, nên đã chuẩn bị phần thưởng rất phong phú cho trò ném thẻ vào bình rượu. Khi nghe được danh sách phần thưởng, Giang Linh liền ghé sát tai Thái tử, thì thầm: “Chờ ta thắng bọn họ, ta sẽ đem phần thưởng cùng san hô tặng hết cho ngài.”
Trong lòng hắn như có một chiếc lông vũ mềm mại phất qua, ánh mắt Tiêu Thịnh Vân trở nên nhu hòa, hắn đáp: “Cô chờ em.”
Không ngoài dự đoán, Giang Linh giành hạng nhất. Cửu hoàng tử chưa từng thấy Giang Linh như vậy bao giờ, dần dần xóa bỏ thành kiến ban đầu, chủ động mời y chơi các trò chơi khác.
Dù là trò chơi nào, Giang Linh cũng giống như trò ném thẻ vào bình rượu, ban đầu không quen tay nhưng càng chơi càng thành thạo. Cửu hoàng tử nhìn đến mức sững sờ, hoàn toàn bị thuyết phục.
Sau khi giành được phần thưởng của các trò chơi, Giang Linh chuẩn bị rời đi, nhưng Cửu hoàng tử lại lưu luyến không rời: “Lần tới ta sẽ sai người đem san hô đến Đông Cung cho ngươi, Giang ca, sau này chúng ta còn có thể cùng nhau chơi không?”
“Nếu ngươi không tiện ra khỏi cung, ta đến Đông Cung tìm ngươi cũng được...”
Cửu hoàng tử cũng có long khí, chỉ là không đậm bằng Thái tử. Mỗi khi hai người chơi chung, hắn luôn nhìn Giang Linh bằng ánh mắt kính nể. Mà mỗi lần như vậy, Giang Linh đều có thể hấp thu được long khí, đây cũng chính là lý do y sẵn lòng chơi với Cửu hoàng tử cả ngày.
"Được thôi." Có thể hấp thu long khí miễn phí, tại sao lại từ chối chứ?
Nhìn thấy hai người vui vẻ trò chuyện, Tiêu Thịnh Vân có chút khó chịu trong lòng, nhưng hắn cố tình lờ đi. Hắn ôm eo Giang Linh, khéo léo ngăn cách y với Cửu hoàng tử: “Đi về thôi, những chuyện sau này để sau hẵng tính.”
Vận động cả ngày tiêu hao không ít thể lực, trên đường trở về, Giang Linh tựa vào lòng Tiêu Thịnh Vân, mơ màng ngủ gật.
Về đến Đông Cung, sau khi rửa mặt xong, Giang Linh tỉnh táo hơn một chút. Nhưng khi nằm trên giường, y lại cảm thấy khó ngủ.
Y nhớ lại chuyện ban ngày, chỉ trong một ngày, đã có không dưới hai người muốn tiếp cận Thái tử. Trong lòng Giang Linh có chút khó chịu, nhưng không tìm ra nguyên nhân, liền đổ lỗi cho việc không muốn chia sẻ long khí với người khác.
Long khí trên người Tiêu Thịnh Vân là do y phát hiện, nếu có yêu quái nào khác muốn chia một phần, y nhất định sẽ đánh đối phương tơi bời.
Vậy Tiêu Thịnh Vân thì sao? Hắn nghĩ như thế nào?
Không ngủ được, Giang Linh bò dậy, trực tiếp ngồi lên người Tiêu Thịnh Vân:
“Chuyện Khuất Anh Trác, có phải hắn muốn đem đệ đệ đưa tới bên ngài không?”
Tiêu Thịnh Vân tựa vào đầu giường, chưa kịp phản ứng thì đã có người bất ngờ trèo lên người hắn. Cảm giác mềm mại và ấm áp từ cơ thể Giang Linh truyền đến, cùng với hương thơm thanh nhã thoang thoảng khiến hắn có chút thất thần, thậm chí còn không nghe rõ Giang Linh vừa nói gì.
Sau một lúc lâu không thấy Thái tử phản ứng, Giang Linh nhíu mày, đưa tay chọc chọc hắn:
“Sao ngài không nói lời nào?”
Tiêu Thịnh Vân lúc này mới lấy lại tinh thần, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên:
“Cái gì?”
Giang Linh hơi nghiêng đầu, lặp lại câu hỏi:
“Ta nói, có phải Khuất Anh Trác muốn đưa đệ đệ hắn cho ngài không?”
Nhắc đến Khuất Anh Trác, ánh mắt Tiêu Thịnh Vân chợt lạnh xuống.
“Em để ý chuyện này?”
Giang Linh nhíu mày, nghiêm túc gật đầu:
“Đương nhiên. Ban ngày đã có không dưới hai người muốn tiếp cận ngài, ta không thoải mái.”
Tiêu Thịnh Vân nhìn Giang Linh, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt:
“Em không thoải mái cái gì?”
Giang Linh bĩu môi, cánh tay khoanh trước ngực, hừ nhẹ một tiếng:
“Dù sao cũng không thoải mái, ngài là của ta, ai cũng không được cướp đi!”
Tiêu Thịnh Vân nghe vậy, trái tim như bị một sợi tơ mềm nhẹ nhàng quấn lấy. Hắn cúi người xuống, sát lại gần Giang Linh, thanh âm mang theo chút ý cười:
“Linh nhi ghen sao?”
Giang Linh trừng mắt nhìn hắn:
“Ta không có!”
Nhìn bộ dạng giận dỗi nhưng vẫn ôm chặt lấy mình, Tiêu Thịnh Vân không nhịn được bật cười, vươn tay ôm Giang Linh vào lòng, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai y:
“Em yên tâm, cô chỉ cần một mình ngươi.”
Giang Linh nghe xong, trái tim như được rót đầy mật ngọt, cảm giác khó chịu trong lòng cũng tan biến. Y dụi đầu vào lồng ngực Tiêu Thịnh Vân, thì thào:
“Vậy ngài không được để ý đến người khác.”
Tiêu Thịnh Vân cười khẽ, siết chặt vòng tay, nhẹ giọng đáp:
“Ừ, chỉ để ý đến em.”
“Ta nói, lúc đó ở phủ trưởng công chúa , Khuất Anh Trác có phải hay không muốn đem đệ đệ hắn tặng cho ngài?”
Tiêu Thịnh Vân hoàn hồn, cánh tay siết chặt eo Giang Linh, phòng ngừa y trượt xuống.
“Em biết?”
Giang Linh nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng:
“Ta không có bị khờ.”
Y đương nhiên hiểu rõ huynh đệ Khuất gia có ý đồ gì. Cố ý nói như vậy, một phần vì trêu chọc, một phần cũng là do tư tâm y không muốn bên cạnh Thái tử có thêm người khác.
Tiêu Thịnh Vân bật cười, giọng điệu mang theo vài phần cưng chiều:
“Ai dám nói em ngốc, cô là người đầu tiên không đồng ý. Linh Nhi của chúng ta rõ ràng vừa thông minh vừa lợi hại, hôm nay còn thắng nhiều phần thưởng như vậy mang về.”
Bị khen bất ngờ, Giang Linh có chút ngượng ngùng, gương mặt hơi đỏ lên. Nhìn thấy dáng vẻ này, ánh mắt Tiêu Thịnh Vân dần trở nên thâm trầm. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Giang Linh, giọng nói trầm thấp:
“Em hy vọng cô lưu lại hắn sao?”
Giang Linh lập tức lắc đầu:
“Ta không thích hắn, cũng không thích những kẻ muốn dựa vào ngài để trèo lên.”
Tiêu Thịnh Vân khẽ cười, ánh mắt đầy ý cười xen lẫn sự ôn nhu:
“Cô cũng không thích. Linh Nhi yên tâm, bên cạnh cô chỉ có một mình em.”
Nói rồi, hắn nâng cằm Giang Linh, chậm rãi sát lại gần, giọng nói trầm thấp mang theo chút dụ hoặc:
“Vậy Linh Nhi có thể đáp ứng cô, về sau phải giữ khoảng cách với Cửu hoàng tử, được chứ?”