Những năm qua, cậu sống ẩn dưới lòng đất, chịu đủ loại thương tích. Theo lý mà nói, cậu bị đâm trúng chỗ hiểm, rất khó sống sót. Tuy An An từng nói với cậu rằng Giang cữu cữu có thể cứu được, nhưng cậu cũng không dám hy vọng quá nhiều.
Thế nhưng giờ đây, cậu thực sự đã bình phục. Vết thương hồi phục rất tốt, tình trạng cơ thể mỗi ngày một khá hơn. Vì cậu đã cứu An An nên Thục Huệ công chúa chẳng khác nào dốc hết ruột gan đối xử với cậu. Không tiếc các loại thuốc bổ quý giá mà đưa cho cậu dùng, đồ ăn cũng vô cùng tinh tế. Thậm chí cậu còn cảm thấy thân thể hiện tại còn tốt hơn cả trước khi bị thương.
Chỉ là, trừ việc vết thương chưa lành hẳn, chưa thể tự do hành động, mọi chuyện đều đã ổn.
“Ta đã nói rồi mà, Giang cữu cữu rất lợi hại. Có người ra tay thì chắc chắn ca ca sẽ không sao hết.” Trong thời gian này, An An rất thân với thiếu niên ấy. Dù cậu nhóc là con trai duy nhất của Thục Huệ công chúa, thân phận tôn quý, nhưng ngày thường hiếm khi có người thực sự chơi đùa cùng cậu nhóc, nhưng thiếu niên lại khác. Có lẽ vì từng được thiếu niên bảo vệ, nên An An vô cùng tin tưởng câụ.
Mỗi lần đến gần thiếu niên, An An lại huyên thuyên không ngừng. Thiếu niên không hề tỏ vẻ khó chịu, luôn lặng lẽ lắng nghe và còn dịu dàng đáp lại.
Chẳng hạn như lúc này đây, không biết An An đã khen Giang cữu cữu biết bao lần. Dù Thục Huệ công chúa là mẹ ruột của cậu nhóc, nhưng khi nghe đến chán cũng phải cảm thấy phiền, mà thiếu niên lại không như vậy.
Cậu luôn rất kiên nhẫn với An An.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play