Để ổn định tâm trạng, Giang Linh lên tiếng nhắc nhở Thái tử:
“Điện hạ, nếu Thiên Vu đại sư nói ta đang nói bậy, ngài đừng tin hắn. Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, ngài phải tin ta, ta sẽ không làm hại ngài.”
Tiêu Thịnh Vân biết Thái tử phi của mình tính cách có phần tùy hứng, nhưng vẫn không hiểu sao câu chuyện lại đột nhiên rẽ sang hướng này.
Thấy Thái tử im lặng, Giang Linh liền lay nhẹ tay hắn, ánh mắt đầy mong chờ:
“Ta muốn ngài hứa với ta, mặc kệ Thiên Vu đại sư nói gì, ngài cũng không được đuổi ta đi.”
Y hoàn toàn không cảm thấy mình đang làm càn.
Mà Thái tử rõ ràng cũng không nghĩ vậy.
"Cô hứa với em." Hắn đáp, rồi khẽ nhắc nhở: “Đừng làm nũng.”
Biết Thái tử là người nói được làm được, Giang Linh vui mừng nhào thẳng vào người hắn, cười rạng rỡ:
“Ngài thật là một người tốt!”
Không phải lần đầu tiên được thiếu niên trao danh hiệu người tốt, Tiêu Thịnh Vân giữ chặt lấy bả vai y, trầm giọng hỏi:
“Vừa rồi còn tràn đầy mong chờ, sao đột nhiên lại lo lắng như vậy? Có phải có ai đó đã nói gì với em không?”
Câu cuối cùng của Thái tử mang theo sự lạnh lùng khó nhận ra.
Vị trí Thái tử Phi, dù trong triều đình hay hậu cung, đều có vô số ánh mắt dõi theo. Trước kia, hắn không biểu lộ bất cứ suy nghĩ gì, nhưng những kẻ nhòm ngó thì chưa từng ít đi. Giờ đây, thái độ của hắn với Giang Linh đã quá rõ ràng, những kẻ kia nhìn vào, chắc chắn sẽ sinh nhiều tâm tư.
“Nói gì cơ?”
Thiếu niên ngây ngô chớp mắt, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt, không hề giống như đã bị ảnh hưởng bởi những lời đồn. Tiêu Thịnh Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc tin đồn vừa nổi lên, hắn đã căn dặn Phạm Đức chú ý, không để những tin tức này lọt vào tai Giang Linh mà làm ảnh hưởng tâm tình y.
“Không có gì. Thu dọn xong thì đi thôi.”
Tiêu Thịnh Vân nhẹ nhàng ấn vai thiếu niên, giúp y xoay người, không để y phải bận tâm đến những chuyện không đáng.
---
Chùa Hộ Quốc cách hoàng thành không xa, khoảng hơn một canh giờ sau, xe ngựa dừng lại trước cổng.
Biết Thái tử sắp tới, Thiên Vu đại sư đã cử người ra đón. Hai người theo chân vị tăng nhân dẫn đường, đi vào một con đường nhỏ ít người lui tới.
“Đại sư đang tu hành trong nội viện, hai vị xin mời đi lối này.”
"Điện hạ, ngài từng gặp Thiên Vu đại sư chưa? Đó là người như thế nào?" Giang Linh thấp giọng dò hỏi trước.
"Chưa tiếp xúc nhiều." Tiêu Thịnh Vân bình thản đáp. Hắn vốn không tin vào thần phật, những lần gặp Thiên Vu đại sư đều là do hoàng đế triệu kiến.
Đi khoảng nửa khắc, một tiểu viện thanh nhã hiện ra trước mắt. Vị tăng nhân dẫn đường đưa hai người đến cửa rồi hành lễ lui ra.
Giang Linh khẽ nhíu mày, cảm nhận được linh khí nơi này nồng đậm hơn hẳn những chỗ khác, liền âm thầm nâng cao cảnh giác.
Vị Thiên Vu đại sư này… quả nhiên không đơn giản.
Bước vào tiểu viện, luồng linh khí dường như càng rõ ràng hơn. Giang Linh hơi nhích lại gần Thái tử, khẽ kéo tay áo hắn.
Ngay lúc đó, một nam nhân mặc áo vải đơn sơ, phong thái thanh nhã, từ phía sau cánh cửa bước ra.
“Điện hạ, Thái tử Phi, mạnh khỏe.”
Giang Linh nhìn thấy người trước mặt, ánh mắt lập tức dừng lại trên mái tóc đen dày của hắn, kinh ngạc mở to miệng:
“Ngươi không phải hòa thượng sao?”
Dù luôn sống trong rừng già núi sâu để tu luyện, nhưng chuyện hòa thượng phải cạo đầu vẫn là kiến thức phổ thông mà Giang Linh biết rõ.
Thế nhưng, người đàn ông trước mặt lại có mái tóc dài bạc trắng, dáng vẻ hiền hòa, chỉ có vài nếp nhăn nơi khóe mắt để lộ dấu vết của năm tháng.
Điều khiến người ta khó có thể bỏ qua chính là đôi mắt trong suốt kia. Khi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, Giang Linh có cảm giác như linh hồn mình đang bị nhìn thấu.
“Tu hành nằm ở tâm, không ở bề ngoài. Thí chủ không nên bị ngoại vật mê hoặc mới phải.”
Thiên Vu đại sư nghiêng người mời hai người vào trong.
Thái tử đến để tạ lễ thần linh, Thiên Vu đại sư liền dẫn bọn họ đến nơi thờ cúng để dâng hương.
“Cô có thể tỉnh lại, nhờ Thiên Vu đại sư chỉ điểm, thật sự vô cùng cảm kích.”
Tiêu Thịnh Vân chắp tay trước trán, hành lễ vô cùng đoan chính.
Thiên Vu đại sư vội vàng đỡ hắn dậy, không để Thái tử hành đại lễ với mình.
“Bần tăng không làm gì cả, không dám nhận đại lễ của Điện hạ.”
Thái tử vẫn giữ vững ý định, Thiên Vu đại sư chỉ có thể nghiêng người tránh đi, nhẹ giọng nói:
“Điện hạ, mệnh ngài chưa thể dứt, nếu muốn tạ ơn, chi bằng tạ ơn Thái tử Phi thì hơn.”
Nghe vậy, Giang Linh lập tức giật mình, hắn đã phát hiện ra thân phận của mình sao?
Giang Linh âm thầm siết chặt lòng bàn tay, lén liếc nhìn Thiên Vu đại sư vài lần, đáng tiếc vẫn không nhìn ra được gì.
“Cô đúng là nên cảm tạ Linh Nhi.”
Nhắc đến Giang Linh, khóe môi Tiêu Thịnh Vân bất giác cong lên một nụ cười dịu dàng.
Ban đầu, Giang Linh chỉ vì hút long khí mà ở lại, nhưng nghe hai người nói vậy, y lại có chút ngượng ngùng. Nghĩ đi nghĩ lại, bất kể lý do ban đầu là gì thì việc Thái tử có thể hồi phục cũng nhờ nguồn linh lực của y.
Nghĩ đến đây, y liền ưỡn ngực, dõng dạc nhắc nhở:
“Điện hạ phải nhớ lời hứa với ta lúc sáng đấy!”
“Cô sẽ không quên.”
Không ngờ lúc này thiếu niên vẫn nhớ tới chuyện đó, Tiêu Thịnh Vân khẽ nhíu mày. Hắn rà soát lại ký ức, nhưng không tìm thấy chuyện gì có thể khiến Giang Linh bất an, liền thầm quyết định sau khi trở về sẽ điều tra kỹ càng hơn.
Nhận được lời hứa, Giang Linh lại tò mò hỏi một chuyện khác:
“Đại sư, làm sao ngài biết ta gả cho Thái tử thì y có thể tỉnh lại?”
Giờ đây, Giang Linh đã chắc chắn rằng Thái tử hồi phục là nhờ vào linh lực của mình. Thế nhưng, trước ngày hôm nay, y chưa từng gặp mặt Thiên Vu đại sư, đối phương hẳn là không thể biết trước mới đúng.
Hơn nữa, trong nguyên tác vốn không hề có sự tồn tại của y. Vậy việc Thiên Vu đại sư đề xuất "xung hỉ" rốt cuộc chỉ là trùng hợp, hay có liên quan đến chuyện y xuyên không?
Đã hơn một tháng trôi qua, Giang Linh vẫn chưa tìm ra nguyên nhân vì sao mình lại xuyên đến thế giới này.
Thiên Vu đại sư chậm rãi rót trà cho hai người, giọng điệu bình thản:
“Hai vị quý nhân vốn là duyên phận định sẵn. Bần tăng tài hèn học ít, chỉ may mắn hiểu được đôi chút thiên ý mà thôi.”
Ông nhẹ nhàng nâng tách trà, mỉm cười hỏi:
“Thái tử Phi cảm thấy thế nào?”
“Ngài nói chuyện vòng vo khó hiểu quá.”
Giang Linh uống cạn chén trà trong tay, gần như có thể khẳng định rằng Thiên Vu đại sư đã biết y không phải nguyên chủ.
“Bất quá, ta cũng cảm thấy như vậy rất tốt.”
Thấy Thiên Vu đại sư không có ý định vạch trần mình, Giang Linh liền yên tâm.
“Thái tử Phi có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi, bần tăng cũng có thể an tâm mà lên đường.”
“Đại sư muốn rời kinh sao?”
Tiêu Thịnh Vân đặt chén trà xuống, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Phụ hoàng e rằng sẽ không đồng ý.”
Hoàng đế đương triều vô cùng tín nhiệm Thiên Vu đại sư. Vì vị đại sư này không màng danh lợi, dù triều đình nhiều lần muốn sắc phong cho chùa Hộ Quốc, ông đều từ chối. Cũng bởi lý do đó, ông đã ở lại kinh thành suốt bảy năm.
“Hôm nay điện hạ ghé thăm, bần tăng có chuyện muốn nhờ.”
"Ngài muốn điện hạ đưa ngài ra khỏi kinh thành?" Giang Linh lên tiếng.
“Ngài đúng là rất tin tưởng cô.”
Tiêu Thịnh Vân cầm một miếng điểm tâm, đưa đến bên môi Giang Linh.
“Ngay cả chuyện phụ hoàng không cho phép mà ngài cũng nghĩ cô làm được?”
Giang Linh không chút khách khí, trực tiếp cắn một miếng, vừa nhai vừa nói mơ hồ:
“Điện hạ lợi hại như vậy, có chuyện gì mà không làm được chứ?”
Thiên Vu đại sư mỉm cười nhìn hai người, lắc đầu:
“Bần tăng không cần điện hạ hỗ trợ chuyện rời kinh, mà là một việc khác.”
Giang Linh nhanh chóng ăn hết điểm tâm, tò mò hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Trong cung có vấn đề về hương liệu. Điện hạ có thể đưa một ít đến đây không?”
Nghe đến hương liệu, Giang Linh lập tức nhớ ra:
“Có phải loại hương liệu mà nếu dùng riêng lẻ thì không ảnh hưởng gì đến cơ thể, nhưng khi kết hợp với gai thảo, huyên nhã và một số dược liệu khác sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng không? Giống như loại dược liệu có trong ' Canh Hoàng Kim ' mà Hoàng hậu từng dùng? Hai loại thuốc kết hợp lại sẽ từ từ ăn mòn sinh khí của con người, khiến người bệnh luôn trong trạng thái mệt mỏi, chỉ cần mắc một cơn bệnh nhỏ cũng có thể mất mạng, mà vẫn chưa tra ra nguyên nhân?”
Thiên Vu đại sư khẽ gật đầu.
“Đúng là loại hương liệu đó. Không dám giấu, bần tăng từng thấy nó xuất hiện ở một tiểu quốc xa xôi. Khi đó, toàn bộ số hương liệu này đã bị tiêu hủy. Không ngờ sau nhiều năm, nó lại xuất hiện trong kinh thành.”
Chuyện điều tra hương liệu vốn đã gặp bế tắc. Nhưng nay, nghe được thông tin này, Tiêu Thịnh Vân lập tức nhận ra đây có thể là manh mối quan trọng.
Hắn đang định truy hỏi thêm thì Thiên Vu đại sư đã đứng dậy, lấy từ trong tủ gỗ một phong thư đã được niêm phong cẩn thận.
“Toàn bộ những gì bần tăng biết đều nằm trong này, điện hạ cứ xem qua.”
Tiêu Thịnh Vân nhận lấy, ánh mắt nghiêm túc:
“Đa tạ đại sư. Cô sẽ nhanh chóng phái người đưa hương liệu đến.”
Thiên Vu đại sư cười nhẹ, rồi nói:
“Cảnh xuân trong chùa đang độ đẹp nhất, điện hạ có thể nhân cơ hội này đưa Thái tử Phi đi dạo một vòng.”
Tiêu Thịnh Vân đúng lúc cũng muốn đưa Giang Linh ra ngoài dạo chơi. Sau khi trò chuyện thêm vài câu, hắn liền dẫn Giang Linh rời đi.
Thiên Vu đại sư tiễn hai người ra tận cửa, mỉm cười nói:
“Nếu Thái tử Phi thích nơi này, sau này có thể thường xuyên ghé thăm.”
“Thật sao, vậy thì tốt quá!”
Chỗ này linh khí dồi dào hơn hẳn những nơi khác, nếu không phải vì bên cạnh có Thái tử với long khí hùng hậu, có lẽ Giang Linh đã nghĩ cách ở luôn ở đây.
Nhưng so với việc hấp thu linh khí bình thường, long khí đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Hai người sóng vai rời khỏi tiểu viện, đi càng xa, không khí càng trở nên nhộn nhịp.
Chùa Hộ Quốc có địa vị rất cao ở kinh thành, là nơi mà các quan viên quyền quý thường lui tới dâng hương. Không muốn thu hút sự chú ý, Tiêu Thịnh Vân dẫn Giang Linh đi theo những con đường vắng vẻ.
Đây là lần đầu tiên Giang Linh đến một ngôi chùa, cái gì cũng thấy mới lạ. Y kéo Tiêu Thịnh Vân, không ngừng hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Tiêu Thịnh Vân kiên nhẫn giải thích từng điều một.
“Có hồ sen kìa!”
Giang Linh kéo hắn đi về phía bờ hồ, ánh mắt sáng lên:
“Đáng tiếc chỉ toàn lá sen, không thấy hoa sen đâu cả.”
“Bây giờ mới tháng Tư, phải đợi đến tháng Sáu hoa sen mới nở.”
Tiêu Thịnh Vân nhìn theo hướng y chỉ, chậm rãi nói:
“Chùa Hộ Quốc trồng không ít giống sen quý. Nếu em muốn ngắm, đến khi hoa nở cô sẽ đưa em quay lại.”
“Thật không? Tốt quá!”
Giang Linh vui vẻ dựa vào lan can đá cẩm thạch trắng nhẵn nhụi, rồi lại phát hiện điều gì đó mới mẻ:
“Điện hạ, nhìn kìa! Ở đây có rất nhiều cá chép!”
Dưới làn nước trong xanh, những con cá chép đỏ rực nhàn nhã bơi lội, cái đuôi thỉnh thoảng đong đưa tạo ra những vòng sóng nhỏ.
“Em muốn cho chúng ăn không?”
“Có thể cho ăn sao?!”
Giang Linh ngạc nhiên quay đầu lại, đôi mắt sáng rực như vừa phát hiện một chuyện thú vị.
“Có thể.”
Tiêu Thịnh Vân vẫy tay, hộ vệ lập tức dâng lên một chén gỗ đựng thức ăn cho cá, cung kính đưa tới trước mặt thiếu niên.
“Thử xem.”
Giang Linh chống một tay lên lan can, vươn tay còn lại bốc một ít thức ăn, rồi rải xuống mặt nước.
Một đàn cá chép đỏ rực nhanh chóng tụ lại, tranh nhau cướp thức ăn, tạo nên những gợn sóng lăn tăn như một đóa hoa khổng lồ màu đỏ và trắng đan xen.
Giang Linh chăm chú nhìn, đôi mắt ánh lên sự thích thú.
Tiêu Thịnh Vân tựa người vào lan can, lặng lẽ quan sát thiếu niên với vẻ mặt tràn đầy vui sướng, khóe môi khẽ cong.
Trái ngược với những mưu toan và âm mưu chốn cung đình, buổi chiều yên tĩnh này thật đáng quý.
---
“BÙM——”
Một tiếng động lớn phá vỡ sự yên tĩnh.
Giang Linh giật mình, theo bản năng nắm lấy cánh tay người bên cạnh:
“Chuyện gì vậy?”
Nghe tiếng động, cả hai quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cách đó không xa, một đám người đang tụ tập bên bờ nước, giữa hồ còn có một bóng người đang vùng vẫy.
“Có người rơi xuống nước?”
Giang Linh kéo áo Tiêu Thịnh Vân, nhón chân nhìn ra xa.
Vị trí bọn họ đứng nằm ngay một khúc quanh, khuất sau một gốc cây cổ thụ to lớn. Nếu không để ý, bên kia sẽ không phát hiện có người ở đây.
Lúc này, từng lời đối thoại rời rạc lọt vào tai.
“Giữ chặt ở đây, không cho hắn lên! Nghe rõ chưa?”
“Một tên xui xẻo mà cũng dám tranh giành với Dương công tử? Đúng là không biết thân phận! Phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời, xem hắn có còn dám không!”
Trong đầu Giang Linh bỗng nhiên hiện lên ký ức của nguyên chủ—
Bị Giang Diệu Hoa và đám người đó xô xuống hồ nước.
Những tiếng cười nhạo, những lời đe dọa vang vọng bên tai.
Cơ thể hắn bỗng run lên nhè nhẹ.
“Giang Linh?”
Nhìn thấy sắc mặt thiếu niên đột nhiên tái nhợt, Tiêu Thịnh Vân cau mày, đặt chén gỗ sang một bên, nhanh chóng nắm lấy cổ tay y.
Dưới lớp áo mỏng, cơ thể Giang Linh run rẩy rất khẽ—nhưng Tiêu Thịnh Vân vẫn nhận ra.
Hắn giơ tay, có chút ngập ngừng, rồi cuối cùng kéo thiếu niên vào lòng.
“Đừng sợ.”
Một luồng long khí dịu dàng bao bọc quanh Giang Linh, giúp y ổn định lại.
Tiêu Thịnh Vân chậm rãi vỗ nhẹ lưng y, thấp giọng nói:
“Cô sẽ phái người qua đó, không sao đâu.”
“Ta không sao...”
Giang Linh cắn môi, nhẹ giọng đáp.
“Chỉ là nhớ lại chuyện cũ khi còn ở Giang gia...”
Y không thực sự sợ, nhưng cơ thể lại phản ứng theo bản năng.
“Không sao cả.”
Tiêu Thịnh Vân ngắt lời, giọng nói trầm ấm, mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối:
“Có cô ở đây, sẽ không ai có thể làm tổn thương Linh Nhi nữa.”
Hắn cúi đầu, ánh mắt chợt lạnh đi.
Xem ra với những kẻ từng ức hiếp Giang Linh, hắn đã quá khoan dung với chúng rồi.