Thấy Thái tử đã đến, những người canh giữ bên cạnh Giang Linh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phớt lờ sự hoảng loạn trong mắt phó thống lĩnh cấm quân, Tiêu Thịnh Vân lập tức tiến đến trước mặt Giang Linh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của y, giọng trầm thấp:
“Cô đến muộn rồi.”
Giang Linh thoáng ngẩn người, Tiêu Thịnh Vân tưởng rằng y sợ hãi, liền kéo người ôm vào lòng, nhẹ nhàng trấn an:
“Không sao đâu, đừng sợ.”
“Ngài… có thể đi lại sao?”
Ở chung với Thái tử này gần một tháng, đây là lần đầu tiên Giang Linh thấy hắn đứng dậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nam nhân rất cao, Giang Linh đứng bên cạnh hắn, đỉnh đầu chỉ vừa chạm đến cằm. Hai người kề sát nhau, hơi thở giao hòa, từng luồng khí ấm khẽ phả lên người Giang Linh. Y khẽ cử động đầu, mái tóc mềm mại vô tình lướt qua cằm nam nhân, mang đến một cảm giác tê ngứa mơ hồ.
"Không thể đứng lâu." Tiêu Thịnh Vân đáp, ánh mắt lướt qua những cấm quân đang giằng co bên ngoài, cuối cùng dừng lại trên người phó thống lĩnh. “Ngươi định làm gì với Thái tử phi của cô?”
Phó thống lĩnh bị ánh mắt hắn khóa chặt, lập tức co rụt cổ, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, thấm vào tận tim gan, khiến hắn run rẩy đến nỗi không thốt nên lời.
So với hắn – kẻ nhờ gia tộc che chở mà thăng chức, Thái tử lại là người từng thực sự ra chiến trường giết địch. Sát khí dày đặc, uy áp nặng nề như có thực thể bao trùm lên hắn. Làm sao loại người như hắn có thể chịu nổi?
"Hắn nói phụng mệnh tới lục soát cung," Giang Linh nhân cơ hội lên tiếng cáo trạng. “Ta bảo hắn lấy thánh chỉ ra, hắn không có liền định xông vào. Đông Cung là cung của điện hạ, sao có thể để kẻ khác tùy tiện lục soát? Thế nên ta đã chặn hắn lại!”
Nói đến đây, Giang Linh ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi, bộ dạng như muốn được khen ngợi. Tiêu Thịnh Vân cười khẽ, thuận tay xoa đầu y, dịu dàng khen: "Em làm rất tốt.”
Trên đường đến đây, Tiêu Thịnh Vân đã sớm nghe ám vệ báo lại mọi chuyện xảy ra ở Đông Cung, hoàn toàn không khác lời Giang Linh kể. Khi lập kế hoạch, hắn đã dặn thuộc hạ bảo vệ Thái tử phi, tránh để Giang Linh đối đầu trực diện với cấm quân. Không ngờ rằng, chẳng những hai bên chạm mặt, mà Giang Linh còn có thể bảo vệ Đông Cung dưới áp lực như vậy.
"Ta còn có thể làm được rất nhiều chuyện! Có ta làm Thái tử phi, ngài tuyệt đối không thua thiệt." Giang Linh vênh mặt đắc ý. Chỉ cần còn là Thái tử phi, y có thể quang minh chính đại theo bên cạnh Thái tử, hấp thụ long khí. Ít nhất, trước khi thần hồn được chữa lành, y sẽ không rời đi.
"Đúng vậy." Tiêu Thịnh Vân mỉm cười. Giống như mẫu hậu từng nói, từ khi Giang Linh gả cho hắn, dường như ngay cả trời cao cũng đứng về phía hắn.
Hai người thân mật trò chuyện, không coi ai ra gì, khiến sắc mặt phó thống lĩnh ngày càng khó coi. Việc Thái tử kịp thời trở về đồng nghĩa với kế hoạch của bọn họ đã thất bại.
Hắn dẫn người đến lục soát Đông Cung, mục đích chính là câu kéo thời gian, tìm ra thứ kia. Một khi có được bằng chứng Thái tử mưu hại hoàng tự, chỉ cần chứng cứ xác thực, Thái tử chắc chắn bị kéo xuống ngựa. Đến lúc đó, sẽ có người ra mặt bảo vệ hắn.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã chấm dứt.
“Thái tử điện hạ... đã sớm biết kế hoạch của chúng ta?”
Tiêu Thịnh Vân cười nhạt. “Cô chỉ biết, sau chuyện của Trần ngự sử, chắc chắn sẽ có kẻ bất mãn. Nếu có cơ hội kéo cô xuống, đám 'hảo huynh đệ' kia của cô làm sao có thể bỏ qua?”
Hắn chẳng qua chỉ là đề phòng chu đáo, dẫn dụ kẻ địch rơi vào bẫy mà thôi.
Phó thống lĩnh cùng thuộc hạ nhanh chóng bị cấm quân áp giải. Khi lục soát những kẻ do hắn mang đến, bọn họ phát hiện hương liệu đã được chuẩn bị sẵn để hãm hại Thái tử.
“Ha ha ha ha!”
Nhìn kế hoạch bị vạch trần, phó thống lĩnh bật cười lớn. “Dù các ngươi có phát hiện ra thì sao chứ? Loại hương liệu này đã lưu hành trong cung từ lâu, ngay cả Hoàng hậu cũng từng sử dụng. Thái tử điện hạ, thay vì phí công đối phó ta, chi bằng ngài nên đưa thái y đến kiểm tra sức khỏe của Hoàng hậu trước đi.”
Thấy Thái tử không hề lộ ra bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, tiếng cười của hắn chợt khựng lại.
Lúc này, Giang Linh rời khỏi vòng tay của Thái tử, ngẩng đầu cười nhạt: “Thì ra hương liệu này là do ngươi làm ra à? Đúng là trùng hợp thật. Toàn bộ số hương Hoàng hậu dùng đã bị tiêu hủy từ lâu rồi. Không đạt được kết quả như mong muốn, có phải ngươi rất thất vọng không?”
“Không thể nào...”
Phó thống lĩnh ngã phịch xuống đất như mất hết sức lực, bộ dáng chật vật vì dính nước mưa hoàn toàn khác xa với vẻ oai phong ban đầu.
---
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Phó thống lĩnh cấm quân cùng Nguyệt tần bị nghi ngờ có liên quan đến âm mưu hại hoàng tự, còn Giang Linh và Tiêu Thịnh Vân cũng bị liên lụy, nên cùng nhau bị triệu kiến. Khi bọn họ đến đại điện, các hoàng tử khác cùng phi tần trong hậu cung đã tề tựu đông đủ.
Hoàng đế ngồi trên chủ vị, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Nguyệt tần và phó thống lĩnh đang quỳ dưới điện.
“Là ai sai khiến các ngươi làm chuyện này?”
Lúc này, Vương mỹ nhân khẽ rúc vào bên cạnh hoàng đế, giọng nói mềm yếu nhưng đầy ai oán:
“Thiếp không biết mình đã đắc tội gì với Nguyệt tần tỷ tỷ và phó thống lĩnh, mà khiến bọn họ muốn hại nhi tử của thiếp... Con thiếp vô tội biết bao, đó là giọt máu mà thiếp mong đợi bao lâu nay. Mong bệ hạ chủ trì công đạo cho thiếp.”
“Yên tâm, việc này trẫm nhất định sẽ không tha!”
Hoàng đế vốn đã tức giận vì mất đi long thai, nay nghe lời than khóc của Vương mỹ nhân, lửa giận càng bùng lên. Nguyệt tần và phó thống lĩnh lần này e rằng khó thoát khỏi tội chết.
Nguyệt tần sợ hãi khóc lóc biện bạch, nhưng hoàng đế căn bản không muốn nghe. Trước sự van xin của Vương mỹ nhân, hoàng đế giận dữ hạ lệnh xử tử cả hai ngay tại chỗ.
Lúc này, Tiêu Thịnh Vân bước ra, chắp tay nói: “Phụ hoàng, chuyện hương liệu liên quan đến đại sự, nhi thần không cho rằng chỉ một mình Nguyệt tần và phó thống lĩnh có thể lặng lẽ thực hiện âm mưu này.”
Hoàng đế trầm ngâm một lát, rồi gật đầu: “Thái tử nói có lý. Việc này, trẫm giao cho ngươi và Hoàng hậu cùng nhau điều tra.”
“Nhi thần lĩnh mệnh.”
Sắc trời đã muộn, sớm đã qua thời gian ngủ của Giang Linh. Y vốn không hứng thú với những lời nghị sự của Hoàng đế, cơn buồn ngủ kéo đến, khiến đầu y gật gù liên tục.
Tiếc là bọn họ lại đang đứng ở vị trí dễ bị chú ý. Tiêu Thịnh Vân liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, hơi nghiêng người, che nửa người trước mặt y. Hoàng hậu nhìn thấy, liền mở miệng nói:
“Bọn trẻ đều đã mệt rồi, để bọn họ về nghỉ ngơi trước đi. Vương mỹ nhân cũng cần tĩnh dưỡng nhiều hơn.”
Trăng đã lên cao. Giang Linh buồn ngủ đến mức mí mắt nặng trĩu, chỉ dựa vào bản năng lảo đảo đi theo nam nhân phía trước. Nếu không nhờ Tiêu Thịnh Vân kịp thời chú ý, có lẽ y đã va vào đồ vật không biết bao nhiêu lần.
Lại một lần nữa đỡ lấy người sắp ngã, Tiêu Thịnh Vân bất đắc dĩ hỏi:
“Sao lại buồn ngủ đến mức này?”
"Ta cũng không biết." Giang Linh xoa xoa đôi mắt. Từ khi đến thế giới này, thời gian ngủ của y dài hơn người khác rất nhiều, mỗi ngày ít nhất phải ngủ đủ sáu canh giờ. Y nghi ngờ điều này có liên quan đến vết thương trên thần hồn của mình.
Tiêu Thịnh Vân dừng bước, không nói thêm lời nào, trực tiếp bế ngang thiếu niên lên:
“Ngủ đi, cô ôm em về.”
Nửa tỉnh nửa mê được long khí bao quanh, Giang Linh vô thức cọ cọ vào lòng nam nhân, lẩm bẩm:
“Vậy ngài ôm cho chắc vào, đừng làm rơi ta.”
“Yên tâm, cô sẽ không để em rơi.”
Thiếu niên quá mức gầy gò, trọng lượng này đối với Tiêu Thịnh Vân mà nói chẳng đáng là bao. Hắn cứ thế ôm người một mạch trở về tẩm điện.
Phạm Đức nhanh chóng ra đón, nhìn thấy Thái tử ôm thiếu niên trong ngực, liền nghi hoặc hỏi:
“Thái Tử Phi… đây là?”
“Y buồn ngủ quá, ngủ mất rồi, không có gì đâu.”
Tiêu Thịnh Vân nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống giường, kéo chăn đắp kỹ. Vừa định rời đi, Giang Linh lại vô thức cọ vào tay hắn, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ.
Tiêu Thịnh Vân khẽ cười, giúp y chỉnh lại chăn.
Đứng một bên, Phạm Đức hiếm thấy mà ngẩn người. Hầu hạ Thái tử nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thái tử dung túng ai như vậy. Với thân phận của Thái tử, từ nhỏ đến lớn có vô số người muốn tiếp cận hắn, nhưng hắn luôn lạnh lùng xa cách, chưa từng thật lòng quan tâm ai. Suốt hơn hai mươi năm qua, bên cạnh Thái tử ngoại trừ Thái Tử Phi, không có lấy một ai khác.
“Trong cung thế nào?”
Phạm Đức nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, cúi đầu đáp:
“Bẩm điện hạ, những cái đinh đã được xử lý sạch sẽ.”
Tiêu Thịnh Vân gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu lạnh nhạt nhưng không giấu được uy nghiêm:
“Sau này, loại người như vậy không cần giữ lại. Còn nữa…”
Hắn dừng một chút, ánh mắt trầm xuống.
“Chuyện hôm nay, cô không muốn có lần thứ hai.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Ngủ một giấc tỉnh dậy, Giang Linh khôi phục tinh thần, bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm qua.
“Vương mỹ nhân bị Nguyệt tần hãm hại sao?” Trong trí nhớ của Giang Linh, y không có ấn tượng gì về Nguyệt tần. Trong nguyên tác cũng không nhắc đến nhân vật này.
“Nàng ta không có năng lực lớn như vậy. Làm sao có thể tránh khỏi tai mắt trong cung để ra tay với Vương mỹ nhân – người đang được Hoàng hậu và Hoàng thượng sủng ái?”
Giang Linh chống cằm suy nghĩ: “Vậy nàng ta chỉ là kẻ chịu tội thay sao?”
“Có thể lý giải như vậy.”
Giang Linh tạm gác chuyện này sang một bên, ánh mắt rơi xuống người nam nhân đang nằm trên đùi mình: “Điện hạ bao giờ mới có thể đi lại bình thường? Cũng không nói gì với ta cả.”
Dứt lời, y còn hừ nhẹ một tiếng: “Mệt ta mỗi ngày đều xoa bóp chân cho điện hạ.”
“Chỉ còn hai ngày nữa thôi. Trước đây mỗi ngày cô chỉ có thể đứng lên trong thời gian ngắn, nên cũng chưa nói với em” Tiêu Thịnh Vân vẫn đang tập đi, không hiểu sao lại không muốn để thiếu niên này nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này.
“Vậy… sau này ngài còn cần ta xoa bóp chân không?” Chân đã hồi phục thì chắc không cần xoa bóp nữa. Nghĩ đến việc sắp mất đi một cách hấp thu long khí, giọng Giang Linh có chút ủ rũ.
“Thái y nói, có thể vẫn cần xoa bóp một thời gian để giúp chân hồi phục hoàn toàn.” Tiêu Thịnh Vân ho nhẹ một tiếng.
Hắn không nói dối, vì Trương thái y thực sự đã nói rằng việc xoa bóp sẽ giúp quá trình hồi phục diễn ra nhanh hơn.
“Tốt quá!” Giang Linh vui vẻ nhảy nhót, “Chuyện này cứ giao cho ta!”
Do đau lòng trước chuyện của Vương mỹ nhân, Hoàng đế đã thăng vị phân cho nàng, còn Nguyệt tần thì bị giáng chức. Chức phó thống lĩnh cấm quân vốn chưa được bổ nhiệm cũng vì chuyện này mà được giao cho người của Thái tử, để bù đắp phần nào thiệt thòi mà Thái tử và Hoàng hậu đã chịu.
Vụ án hương liệu lần này ảnh hưởng rất lớn. Lần theo manh mối từ phó thống lĩnh cấm quân tiền nhiệm và lời khai của Nguyệt tần, người ta phát hiện sự việc có liên quan đến Lệ phi – mẫu phi của Thất hoàng tử. Đáng tiếc, bằng chứng không đủ rõ ràng, nên tạm thời không thể công khai điều tra.
---
Tháng tư, hoa thơm ngào ngạt. Sau khi chân đã hồi phục, Thái tử quyết định đưa Giang Linh đến chùa Hộ Quốc để tạ lễ thần linh.
Giang Linh đã nghe cung nhân kể rất nhiều về đại sư Thiên Vu ở chùa Hộ Quốc. Y cảm thấy rất hứng thú, muốn biết thế giới này có thật sự tồn tại những người có thể tu luyện hay không.
Đến ngày đã định, vốn là người thích ngủ nướng, nhưng hôm nay Giang Linh lại dậy rất sớm, nhanh chóng thay quần áo rồi thúc giục: “Điện hạ, nhanh lên một chút!”
“Chỉ là đi tạ lễ thần thôi, em có cần phải phấn khích như vậy không?” Tiêu Thịnh Vân từ tốn thay y phục.
Giang Linh kéo tay áo hắn, tò mò hỏi: “Những lời đồn đó là thật sao? Thiên Vu đại sư thực sự lợi hại đến vậy à?”
Dù là trong nguyên tác hay sau khi đến thế giới này, Giang Linh đều nghe nói Thiên Vu đại sư là một nhân vật vô cùng thần kỳ. Người ta đồn rằng vị đại sư này đã sống mấy trăm năm, từng trải qua mấy đời hoàng đế, cứu giúp hàng vạn bá tánh khỏi thiên tai, thậm chí còn từng cứu cả tiên hoàng một mạng.
Nhưng điều khiến Giang Linh thấp thỏm chính là – liệu Thiên Vu đại sư có thể nhìn ra rằng y và nguyên chủ không phải cùng một người hay không?
Nếu bị phát hiện, y có bị đuổi khỏi hoàng cung không? Dù sao, phàm nhân vẫn rất khó chấp nhận yêu quái.
Nếu Thái tử biết được sự thật, liệu có thể chấp nhận không?
Những chuyện khác thì không sao, nhưng y lại có chút luyến tiếc long khí trên người Thái tử…
Không được! Y nhất định phải tìm cách ở lại bên Thái tử.