Lưu Mậu Bình nhìn thấy cảnh đó, trong lòng vô cùng khó chịu, không kìm được mà khen ngợi: “Tiểu Mạnh, cô làm rất tốt. Cô là niềm tự hào của cục cảnh sát thành phố chúng ta!”
Nhưng Mạnh Tư Kỳ không cảm thấy có gì đáng tự hào. Cô không bắt được hung thủ, đồng nghiệp lại bị thương, thực ra cô rất áy náy. Nhưng đây là lần đầu tiên cục trưởng Lưu khen cô trực tiếp như vậy. Trước đây cô từng mong muốn được lãnh đạo công nhận nhưng hôm nay cô lại không thấy vui chút nào. Cô nghiêm trang hành lễ: “Cục trưởng Lưu, tôi là một cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là bắt tội phạm. Nhưng tôi đã không bắt được tội phạm, tôi rất áy náy. Xin lỗi!”
“Tiểu Mạnh.” Giọng cục trưởng Lưu trầm xuống: “Không một cảnh sát nào dám nói rằng cả đời mình có thể làm mọi việc suôn sẻ, bắt được mọi tội phạm. Không bị thương, không hy sinh, bình an cả đời, đó mới là điều tôi mong muốn ở các cô!”
Phải, không bị thương, không hy sinh, đó chẳng phải cũng là điều mà Mạnh Tư Kỳ và tất cả đồng nghiệp cảnh sát luôn theo đuổi cả đời sao.
Mắt cô trở nên đỏ hoe: “Tôi hiểu rồi, cục trưởng Lưu. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Cô lập tức về nghỉ ngơi đi. Tôi đặc cách cho cô nghỉ một ngày, có làm được không?”
Mạnh Tư Kỳ do dự một chút, trước ánh mắt chân thành của cục trưởng Lưu, cô gật đầu: “Vâng, cục trưởng Lưu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT