Mạnh Tư Kỳ thở dài một tiếng, bước nặng nề lên vài bậc thang. Quay qua một góc cầu thang, đèn trên tầng năm sáng lên, cô bất giác sững người. Trên bậc thang cao nhất của hành lang tầng năm có một người đang ngồi.
Không phải Lộ Hạc thì là ai? Anh ngồi trên bậc thang, hai cánh tay đặt trên đôi chân dài, lòng bàn tay buông thõng. Chiếc áo sơ mi trắng rất sạch sẽ, chỉ có cánh tay phải được băng bó bằng một lớp băng dày cộp.
Vẻ mặt anh rất bình thản nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, khóe miệng anh khẽ run rẩy cong lên. Dù sắc mặt anh đã hồng hào hơn nhiều nhưng vẫn còn hơi tái nhợt.
Giây phút ấy, Mạnh Tư Kỳ vừa vui mừng vừa đau lòng, hốc mắt cay cay khó chịu. Cô bước lên bậc thang rồi mắng: “Sao anh lại lẳng lặng xuất viện vậy? Anh có biết bao nhiêu người lo cho anh không?”
Cô biết mình hơi xúc động, nhưng dù thế nào cô cũng không nên trách anh. Chỉ là cô muốn anh biết rằng cô đã lo lắng cho anh như thế nào.
Nhưng khóe miệng Lộ Hạc lại cong lên thêm: “Xin lỗi, Tư Kỳ, làm em lo lắng rồi. Tôi vội xuất viện vì muốn đến gặp em.”
Mạnh Tư Kỳ đột nhiên không biết đáp lại thế nào. Cô nghĩ rằng tối qua anh đã làm quá đủ cho cô rồi. Nếu không có anh, có lẽ viên đạn đã xuyên qua cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT