Giọng của Trần Kiệt Dung cũng không còn giữ được sự bình thản như trước, lần này cô ấy có chút cảm xúc, như đang trách móc: “Đúng vậy, hành vi của hung thủ vô cùng tàn nhẫn. Anh nhìn xem, trên tay cầm của cái nồi này, dầu mỡ bám rất dày, còn lưu lại cả vân sợi bông của găng tay mà hung thủ đã dùng.”

"Thật là đồ khốn nạn!" Hàn Trường Lâm chửi thề.

“Đội trưởng Hàn, anh xem này, so với các bộ phận khác, mô mỡ bị cắt từ đùi trái là lớn nhất, ước chừng hơn 500 gram. Hung thủ đã dùng dao làm bếp để cắt mô mỡ thành những miếng có kích thước như hộp diêm rồi mới chiên, vì vậy trong cái nồi này hầu hết đều là những miếng thịt nhỏ đã chín...”

Triệu Lôi Đình bất ngờ vỗ nhẹ vào cánh tay của Mạnh Tư Kỳ: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài cửa xem có tìm được chứng cứ gì không!”

Mạnh Tư Kỳ gần như nín thở, lặng lẽ gật đầu.

Không rõ là do Triệu Lôi Đình cảm thấy không thoải mái hay là muốn an ủi cô. Hai người cùng nhau bước ra ngoài cửa, Triệu Lôi Đình hít lên rồi thở dài một hơi.

Cuối cùng Mạnh Tư Kỳ không nhịn được nữa, cô cúi xuống ở hành lang, muốn nôn ra nhưng cuối cùng không nôn được gì, chỉ sau vài lần dạ dày quặn lên, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Cô không sao chứ?" Triệu Lôi Đình hỏi bên cạnh.

“Tôi không sao. Chỉ là mùi này khó chịu quá!”

“Rồi cô cũng sẽ quen thôi.”

Mạnh Tư Kỳ từ từ đứng dậy, vừa rồi cô đã rơm rớm nước mắt. Triệu Lôi Đình cười: “Trông cô giống như đến đây là bị chịu tội mà!”

Mạnh Tư Kỳ lườm anh ấy một cái: “Anh nói là ra ngoài cửa tìm chứng cứ, có thấy được gì không?”

“Cô có nghĩ đến việc hung thủ vào nhà bằng cách nào không? Ổ khóa cửa không hề có dấu hiệu bị phá.”

Đó là một cánh cửa sắt, có lẽ chủ nhà đã thay mới. Nếu muốn vào nhà thì chỉ có thể là có sự đồng ý của chủ nhà. Nhưng lúc nãy khi bước vào cô hoàn toàn không để ý đến những chi tiết này.

Ở đầu kia của hành lang có một hộ gia đình khác nhưng cánh cửa bằng gỗ, Mạnh Tư Kỳ nhìn về phía căn hộ ở cuối hành lang và hỏi: “Tại sao người nhà đối diện lại không nghe thấy tiếng động gì?”

Triệu Lôi Đình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Câu đối còn chưa được dán lên, có thể căn nhà này đã lâu không có ai ở.”

Cũng có khả năng đó, xem ra cần phải tiến hành điều tra kỹ lưỡng trong tòa nhà này. Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hung thủ là ai? Hắn đã làm thế nào để ra vào khu dân cư một cách dễ dàng và tàn nhẫn giết hại cả gia đình ba người mà không bị ai phát hiện?

Nửa tiếng sau, Hàn Trường Lâm và những người khác cuối cùng cũng ra khỏi nhà. Anh ấy dặn dò: “Lão Phùng, ông hãy dẫn Tiểu Triệu và Tiểu Mạnh đi điều tra kỹ lưỡng tòa nhà và khu dân cư này. Không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”

"Được." Phùng Thiếu Dân gật đầu.

Buổi chiều, ba người họ lần lượt tiến hành điều tra thu thập thông tin từ các hộ dân trong toàn khu. Hóa ra khu dân cư này mới được xây dựng vào năm ngoái, hiện vẫn còn nhiều căn hộ trống đang trong quá trình hoàn thiện hoặc chưa có người ở. Gia đình nạn nhân là một trong những hộ đầu tiên chuyển đến, mà các hộ dân xung quanh nhà họ hiện chưa có ai chuyển vào nên tình hình xảy ra trong nhà nạn nhân tối hôm qua hầu như không ai biết đến.

Bảo vệ khu dân cư cũng không đặc biệt chú ý đến lượng người ra vào tối hôm qua, bởi khu này có nhiều nhà đang trong giai đoạn hoàn thiện, lượng người ra vào rất phức tạp và khu dân cư này không chỉ có một lối vào.

Cuộc điều tra cho đến thời điểm này hầu như không thu được manh mối nào có giá trị. Một cụ già sống trong khu, từng quen với gia đình nạn nhân cho biết: “Gia đình này trông rất hiền lành, không giống sẽ có thù oán với ai.”

Phùng Thiếu Dân khá cẩn thận, ông ấy còn nhờ ban quản lý mở cửa mấy căn hộ gần nhà nạn nhân để kiểm tra. Ngoài một căn đang được sửa chữa, các căn còn lại đều là nhà trống chưa có gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play