“Nạn nhân nam bị đâm nhiều nhát, vết thương chí mạng cần phải kiểm tra thêm. Bước đầu kết luận, xác định phòng khách là hiện trường đầu tiên của vụ án.”

"Thời gian tử vong của nạn nhân là khi nào?" Hàn Trường Lâm hỏi.

“Dựa vào tình trạng tử thi, có lẽ là khoảng từ 8-9 giờ tối hôm qua.”

“Ừ.”

Trần Kiệt Dung đứng dậy đi về phía phòng ngủ: “Nạn nhân nữ bị sát hại trong phòng ngủ chính. Có thể lúc đó cô ấy đang phơi quần áo ở ban công phòng ngủ...”

Mạnh Tư Kỳ cố gắng tránh giẫm lên những vệt máu rải rác trên sàn, cô theo đoàn người đến phòng ngủ chính. Ngôi nhà này có diện tích khá rộng rãi, Mạnh Tư Kỳ bắt đầu chú ý tìm kiếm các chi tiết. Cô đã để ý thấy một chiếc tivi khá lớn ở phòng khách, cho thấy gia đình nạn nhân có điều kiện khá giả.

Phòng ngủ được trang trí khá sang trọng, giường và tủ đều là hàng cao cấp, còn có một chiếc đèn đứng kiểu châu Âu, có thể thấy gu thẩm mỹ của cặp vợ chồng này.

Vừa bước đến ban công, suy nghĩ tìm kiếm manh mối của Mạnh Tư Kỳ lập tức bị cắt đứt. Nạn nhân nữ nằm trong vũng máu, mái tóc dài rối bời xõa trên vai, mặt và cổ đầy máu, chiếc áo ngủ lụa màu bạc trên người cũng bị nhuốm đỏ.

Trần Kiệt Dung nói: “Vết thương của nạn nhân nữ không nhiều, rất có thể là đã chết do bị cắt cổ.”

Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Kiệt Dung đã khiến dạ dày Mạnh Tư Kỳ lộn nhào. Cô ấy nói: “Lưỡi của nạn nhân đã bị cắt...”

Theo lời nhắc nhở của Trần Kiệt Dung, Mạnh Tư Kỳ đi tìm cái lưỡi đã bị cắt và không ngờ rằng khả năng quan sát của cô rất tốt, đã phát hiện trong tay phải của nạn nhân đang nắm chặt một thứ đỏ lòm.

Cảnh tượng đẫm máu và kinh khủng này khiến Mạnh Tư Kỳ cảm thấy khó chịu, cô quay người, dùng tay đè lên ngực, cố gắng không để lộ sự bất ổn của mình.

Triệu Lôi Đình liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì.

Mạnh Tư Kỳ gần như không thể nghe thấy gì về cuộc đối thoại tiếp theo giữa Trần Kiệt Dung và Hàn Trường Lâm.

Cô lảo đảo bước ra khỏi phòng ngủ, đối diện với cửa phòng ngủ là phòng tắm.

Mạnh Tư Kỳ nhìn vào trong, thấy một vũng máu trên sàn nhưng đã bị nước làm loãng, trên tường gạch men trắng có những vệt máu bắn thành dòng nhưng dưới sàn lại không hề có thi thể.

Trần Kiệt Dung nói: “Có lẽ vào tối hôm qua khi cô bé vừa tắm xong, nước trên người vẫn chưa kịp lau khô. Kẻ sát nhân đã xông vào, dùng cùng một hung khí đâm vào động mạch cảnh của cô bé, đây cũng rất có thể là hiện trường vụ án...”

Hàn Trường Lâm hỏi: “ Vậy thi thể ở đâu?”

“Đã được đưa đến nhà bếp!”

Trần Kiệt Dung ra hiệu mọi người đi theo cô ấy. Cả nhóm tiếp tục tiến về phía nhà bếp, do lối vào nhà bếp khá hẹp nên Hàn Trường Lâm và Phùng Thiếu Dân đã vào trước.

Khi Mạnh Tư Kỳ tiến đến gần nhà bếp, thậm chí cô còn ngửi thấy trong mùi máu tanh có một mùi thịt nhàn nhạt. Đây không phải là mùi thịt heo, gà hay bò thường thấy mà là một mùi vị rất khó ngửi.

Cô vừa định bước vào xem thì Triệu Lôi Đình đột nhiên quay lại, trên mặt hiện rõ sự khó chịu.

Phùng Thiếu Dân cũng lùi lại đến cửa, nhìn Mạnh Tư Kỳ, mặc dù vẻ mặt ông ấy rất bình tĩnh nhưng giọng điệu thì nghiêm túc: “Tiểu Mạnh, cô đừng vào đây.”

"Vâng." Mạnh Tư Kỳ cảm thấy bên trong đó có điều gì đó rất tồi tệ.

Cô nghe rõ Trần Kiệt Dung đang giải thích: “Kẻ sát nhân đã đưa thi thể nạn nhân đến nhà bếp, đặt nạn nhân lên áo choàng tắm và xử lý thi thể ở đây. Một vài phần mô mỡ của nạn nhân đã bị cắt và ném vào trong nồi.”

"Chiên xác nạn nhân?" Hàn Trường Lâm thốt lên bằng một giọng bình tĩnh nhưng không thể tin nổi.

Ngay lúc này, dạ dày của Mạnh Tư Kỳ đã bắt đầu quặn lên, cô cảm thấy buồn nôn, một cảm giác khó chịu tột cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play