Mọi người lập tức bỏ lại công việc đang làm, thu dọn trang thiết bị chuẩn bị xuất phát. Mạnh Tư Kỳ uống vội một hớp nước nóng, suýt chút nữa làm bỏng cổ họng, lên xe rồi cô vẫn còn khẽ khàng hắng giọng.
Ngồi ở hàng ghế sau, Triệu Lôi Đình hơi nghiêng đầu về phía trước hỏi: “Đội trưởng Hàn, là vụ án gì vậy?”
Trên đường đi, Hàn Trường Lâm đã nói qua những trọng điểm của vụ án để mọi người chuẩn bị tâm lý. Anh ấy nói: “Một gia đình ba người chết trong nhà, chúng ta cứ đến nơi trước rồi xem tình hình như thế nào.”
Xem ra đây là một vụ án mạng lớn, Mạnh Tư Kỳ cảm thấy bầu không khí trong xe rõ ràng rất nặng nề. Cô đã ở cục cảnh sát hơn hai tháng, dù không còn quá nhạy cảm với án mạng nhưng trong lòng lúc này quả thực vẫn có chút áp lực.
Khi lái xe Đường Tiểu Xuyên bật đài radio, âm nhạc từ từ vang lên, Mạnh Tư Kỳ dựa vào cửa sổ xe, dần dần cảm thấy bình tĩnh lại.
Họ nhanh chóng đến nơi, đây là một khu dân cư với những ngôi nhà bốn tầng. Có rất đông người tụ tập ở cổng, thỉnh thoảng có cảnh sát đi lại giữa đám đông, xem ra không ít người đã nghe tin về vụ án mạng và đến để dò hỏi tình hình.
Thấy xe cảnh sát tiến vào khu dân cư, mọi người liền chủ động nhường đường. Chiếc xe dừng lại bên cạnh một bãi cỏ, Mạnh Tư Kỳ liếc mắt đã thấy một tòa nhà dân cư bên ngoài đã được giăng dây phong tỏa, bên ngoài còn có khá nhiều người dân đang đứng quan sát.
Bên cạnh dây phong tỏa có vài cảnh sát đang đứng canh gác, trong đó có một cảnh sát trẻ thấy Hàn Trường Lâm bèn tiến lên đón: “Đội trưởng Hàn, cuối cùng anh cũng đã đến.”
Vừa bước vào trong, Hàn Trường Lâm hỏi: “Ai là người phát hiện ra hiện trường án mạng?”
Cảnh sát đi theo bước của Hàn Trường Lâm nói: “Nhà nạn nhân có con đang học cấp hai, hôm nay trường có một cuộc thi nhưng mãi không thấy cô bé đến. Cô giáo chủ nhiệm đã liên hệ với gia đình và cơ quan của bố cô bé nhưng không có kết quả nên quyết định đến nhà xem. Lúc gõ cửa thì đã ngửi thấy mùi máu tanh sộc lên bèn gọi quản lý tòa nhà đến mở cửa, lần này thực sự làm người ta hoảng sợ.”
Trong lúc nói chuyện, họ đã đến trước cửa một căn phòng ở tầng một. Chưa kịp bước vào, từ bên trong đã có một mùi máu tanh thoảng ra. Lần đầu tiên Mạnh Tư Kỳ cảm nhận được mùi máu tanh đậm đặc như vậy khiến dạ dày cô có chút khó chịu. May mắn là giờ đây cô đã khác xưa rất nhiều, không dễ dàng bị khuất phục.
Hàn Trường Lâm và Phùng Thiếu Dân đã nhanh chóng đeo găng tay và bọc giày đi vào trước.
Bên trong vang lên tiếng của các đồng nghiệp bên pháp y và bộ phận giám định dấu vết: “Đội trưởng Hàn.”
Người cuối cùng bước vào là Mạnh Tư Kỳ. Vì là buổi trưa nên ánh sáng trong phòng khách rất tốt. Cô không thể không dùng tay che mũi lại. Vừa bước qua cửa ra vào, cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Dường như một vũng máu đã gần bị đông lại. Nằm trong vũng máu là một người đàn ông trung niên. Máu chảy ra từ ngực của ông ta, rất có thể là do phần trên cơ thể đã bị đâm. Dưới thân ông ta còn kéo dài một vệt máu, có lẽ là do ông ta đã cố gắng bò trên sàn nhà kêu cứu trước khi chết hoặc đã bị hung thủ kéo lê đi.
Trên đầu ông ta hơi hói, máu tươi phủ đầy trộn lẫn cả vào tóc trông như một đám tảo đỏ. Chưa thể xác định được vết thương chí mạng nằm ở đâu.
Khắp phòng khách bao trùm mùi máu tanh, có vài con ruồi bay vo ve để tìm kiếm chỗ đậu.
Tình hình quá thảm khốc, Mạnh Tư Kỳ cố gắng nhìn một lúc rồi thôi, không dám nhìn kỹ hơn. Nhưng là một cảnh sát hình sự, cô buộc phải "nhận diện" thi thể.
Pháp y Trần Kiệt Dung nửa quỳ trên sàn, vừa chỉ vào các vết thương trên thi thể vừa báo cáo với Hàn Trường Lâm. Dáng vẻ cô ấy vẫn điềm tĩnh, giọng nói cũng rất bình thản.